Huỳnh Quốc Bình
… Xin đừng ai vô tình để cho ngày lễ Mừng Chúa Giáng Sinh bị xuống giá hay “xuống cấp” một cách trầm trọng…

Tôi từng nói rằng, hằng năm, chúng ta thấy các siêu thị, trung tâm mua bán những loại xa xí phẩm tăng giá các mặt hàng mới lạ, trước và ngay cao điểm các ngày lễ. Sau các mùa lễ ấy, nó lại xuống giá một cách thật thấp. Nhìn hình ảnh người ta kéo nhau đi mua sắm hàng hóa, vật dụng, thực phẩm để đón mừng ngày Lễ Giáng Sinh và sau đó lũ lượt đi mua sắm đồ hạ giá để dành cho cả năm, nhưng tình yêu thương đích thực dành cho nhau bằng những việc làm cụ thể, ít được ai chú ý. Điều này đã khiến tôi mường tượng đến ngày “Sinh Nhật Con Trời”, được nhiều người tổ chức chẳng khác gì người ta tổ chức mừng sinh nhật cho một đứa bé dưới trần gian. Người ta chỉ thích chưng diện, no say, còn “đứa nhỏ”, bị bỏ quên, nó phải ôm chai sữa lạnh tanh nằm ngủ ở một góc phòng nào đó với con chó nhỏ trong nhà.
Cho dù quý độc giả đọc những lời này trước ngày “Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh”, hoặc ngay cao điểm, hoặc sau ngày này, tôi cũng xin được thưa cùng mọi người rằng, ngày lễ trọng đại này, ngày càng “xuống giá”. Trước khi đặt tay xuống bàn phím để gõ những chữ này, tôi đã suy nghĩ trước và tôi đã cầu nguyện với Chúa. Tôi cũng ý thức rằng những lời lẽ của tôi sẽ trở nên “trịch thượng” với giáo quyền và sẽ hết sức “mích lòng” những ai gọi Thiên Chúa là Cha, nếu họ quên rằng, “Ngày Giáng Sinh” KHÔNG phải là hình ảnh của những cây thông, ánh đèn màu, gói quà, con gà tây, ông già Noel. Đây cũng không nhất thiết phải có tiệc giáng sinh, hoặc những buổi tổ chức ăn uống đông người, mà là cao điểm đánh dấu ngày Con Trời giáng thế để cứu chuộc tội lỗi của nhân loại, theo lời Kinh Thánh.
Nhắc đến Lễ Giáng Sinh là nói đến biểu tượng của yêu thương. Nếu tổ chức ngày quan trọng này như một hình thức, hay để vui về mặt vật chất, coi chừng, nó chỉ làm cho người chưa có niềm tin về Thiên Chúa sẽ phí tiền và người nhận mình là con dân Chúa bị trúng kế của ma quỷ. Tôi không nói rằng việc tổ chức hay các sinh hoạt liên quan đến Ngày Giáng Sinh là sai, mà tôi muốn nói về tinh thần của buổi tổ chức. Chúng ta có thể tổ chức ngày lễ lớn này bằng cách nào tùy thích, nhưng nếu mình để cho hình ảnh Hài Nhi Jesus và ý nghĩa về sự giáng trần của Chúa Cứu Thế Jesus bị lu mờ trong lòng mọi người, chúng ta (Con dân Chúa) thật sự đã làm cho ngày trọng đại này bị “xuống giá” một cách trầm trọng.
Có một số người nhận mình là “con trời” gặp ai cũng muốn mời gọi người ta đi nhà thờ, gặp ai cũng muốn người ta quỳ gối cho mình cầu nguyện để “tin Chúa” vì nếu không sẽ xuống địa ngục, hoặc thường vỗ ngực tự hào rằng “tôi là người có đạo”, nhưng không ngại thốt ra những lời nói và hành động như những tên vô đạo. Đám người này thích làm tay sai cho ma quỷ hơn là dám nói hay làm những điều được Thánh Kinh khuyến cáo. (Tôi muốn nói những kẻ “vô đạo” chứ tôi không nói những người thuộc các tôn giáo khác)
Về phía người Tin Lành, có người học và đạt không biết bao nhiêu bằng cấp “thần học” để treo tường; nói đến các câu gốc trong Kinh Thánh, nhớ vanh vách. Những người này lật Kinh Thánh để tìm những lời Chúa dạy nhanh như chớp nhưng rất nghèo nàn về cách xử thế và tình yêu thương. Thành phần này luôn xem thành phần giáo quyền còn hơn cả Thiên Chúa và nếu họ được ở vị trí giáo quyền, lại xem mình như thể Thiên Chúa, có nghĩa là cái gì họ nói hay họ làm, là phải đúng.
Không ít người muốn người khác nhìn mình là thành phần “đạo cao, đức trọng”, hoặc “thiêng liêng” hơn người nhưng khi thấy điều sai không dám mở miệng nói và thấy điều quấy cũng không dám cản ngăn. Họ chỉ muốn duy trì chức vụ trong ban chấp hành hay ban lãnh đạo. Thực tế, chức vụ cũng dính liền với tiền lương hay “nồi cơm” của họ. Nhiều khi tôi cũng thắc mắc, chẳng lẽ lương tháng đã đè bẹp lương tâm của những con người “thiêng liêng” đó? Cuối cùng thay vì hầu việc Chúa, họ lại hầu việc con người, hay hầu cái bụng mình, hoặc làm tay sai cho ma quỷ mà tưởng mình “hầu việc Chúa”. Họ “chạy bá vơ” và chỉ “đánh gió”, như Phao-lô khuyến cáo trong Thánh Kinh (1 Cô-rinh-tô 9:26).
Đọc Kinh Thánh, chúng ta sẽ thấy chính Chúa Cứu Thế Jesus, trong thân xác con người, cũng từng là một người tị nạn giống như người Việt Nam chúng ta lánh nạn Vc sau ngày 30-4-75, hoặc tiếp tục sau này.
Chúa Cứu Thế Jesus đã cùng Cha Mẹ phần xác của Ngài lánh nạn Ông Vua Hê-rốt qua xứ Ê-díp-tô, bởi ông vua này tưởng lầm rằng Chúa Cứu Thế Jesus sẽ trở thành vị vua trần gian của xứ Giu-đê, là xứ mà ông đang là vua; nên bằng mọi cách phải giết cho được “Hài Nhi Jesus”. Kinh Thánh, Ma-thi-ơ, đoạn 2, câu 3, cho biết, “Nghe tin ấy, vua Hê-rốt và cả thành Giê-ru-sa-lem đều bối rối.” Cha Mẹ phần xác của Chúa Cứu Thế Jesus đã vâng lời Đức Chúa Trời qua giấc chiêm bao, bằng cách mang Ngài đến xứ Ga-li-lê, ở trong Thành Na-xa-rét. Đức Thánh Linh đã đưa Chúa Cứu Thế Jesus đến đồng vắng để chịu ma quỷ cám dỗ. Chính Chúa Cứu Thế Jesus đã khuyến cáo ma quỷ một số điều quan trọng tôi xin phép được tóm gọn như sau: Người ta sống chẳng phải nhờ bánh mà thôi; song nhờ mọi lời nói ra từ miệng Đức Chúa Trời. Đừng thử Chúa là Đức Chúa Trời. Phải thờ phượng Chúa là Đức Chúa Trời, và chỉ hầu việc một mình Ngài mà thôi. (Kinh Thánh, Phúc Âm Lu-ca 4 đã chép về những điều đó)
Xin cho tôi “lạc đề”. Căn cứ vào lời phán của Chúa, con Người cần lời Chúa trong cuộc sống hơn những thứ gì khác. Đừng chỉ vì muốn có nhiều người theo đạo bằng cái kiểu cầu nguyện, xô ngã để chữa bệnh nhưng không giải thích rõ về sự cứu rỗi của Chúa. Tôi tuyệt đối tin vào quyền năng chữa bệnh từ Chúa, nhưng nếu chúng ta hướng dẫn người chưa biết rõ lời Chúa, làm công việc “thách đố” quyền năng của Chúa, theo kiểu phải hết bệnh rồi mới tin Chúa, coi chừng chúng ta đã trúng kế của ma quỷ. Bởi ma quỷ cũng thừa khả năng “chữa bệnh” cho con người, theo chương trình tạm thời của nó.
Khi khởi sự giảng về Nước Trời, Chúa Cứu Thế Jesus đã giảng rằng, “Các người hãy ăn năn, vì nước thiêng đàng đã đến gần” (Ma-thi-ơ 4:17). Chúa lập các môn đệ và biến đổi họ từ người đánh cá, thành những tay “đánh lưới người”. Chúa đi khắp xứ Ga-li-lê, dạy dỗ và giảng tin lành của Nước Đức Chúa Trời, chữa lành mọi thứ tật bệnh trong dân. Tôi nghĩ, ngày nay chúng ta phải biết bắt chước Chúa, phải giảng về sự ăn năn, phải cáo trách tội lỗi cho dù mình phải mất chức “mục sư”, “giáo sĩ” và “linh mục”. Chúng ta phải giống Chúa là lên án tội lỗi nhưng không ruồng bỏ những tội nhân biết ăn năn.
Liên quan đến việc tổ chức “Lễ Giáng Sinh”. Các sách Phúc Âm trong Thánh Kinh không hề có một chỗ nào nói rằng Chúa Cứu Thế Jesus giáng sinh vào ngày 25 tháng 12. Tây Lịch mà con người sử dụng ngày hôm nay, khởi đầu từ thời điểm Hài Nhi Jesus lọt khỏi lòng mẹ phần xác là Bà Ma-ri, người nữ đồng trinh hết sức đặc biệt đã được Đức Chúa Trời chọn để mang thai Chúa Cứu Thế Jesus, bởi Đức Thánh Linh. (Ai cũng có quyền không tin, nhưng đây là lịch sử Thánh Kinh và người viết tin tuyệt đối vào điều đó)
Căn cứ vào các dữ kiện trong Thánh Kinh, các nhà bình giải Thánh Kinh, và các sử gia tôn giáo đều đồng ý rằng: Các Hội Thánh Cơ Đốc trong hơn 300 năm đầu tiên của lịch sử Cơ Đốc Giáo và Công Giáo La-Mã không hề giữ lễ Sinh Nhật Đấng Christ. Trong tài liệu: The Meanings of Christmas (Ý nghĩa Lễ Christ Giáng Sinh) do Cụ Trần Văn Can, Oklahoma City, OK, USA, biên soạn (Cụ Can đã qua đời khoảng năm 2010, lúc tuổi đã ngoài 90, là tác giả của những bài viết, tác phẩm nhỏ, giá trị bằng Anh ngữ và Việt ngữ), có một đoạn như sau, “Kinh Thánh Lược Khảo Halley viết rằng, “Ngày nay người ta kỷ niệm sanh nhật Đấng Christ vào ngày 25 tháng 12. Kinh Tân Ước không có một lời nào nói về Sinh Nhật nầy. Lễ Sinh Nhật Đấng Christ khởi xướng trong thế kỷ thứ tư: Những Hội Thánh ở miền Tây, giữ lễ ngày 25 tháng 12; những Hội Thánh ở Miền Đông giữ lễ ngày 6 tháng Giêng”. (Hết trích)
Kết luận
Ngày Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh không phải là hình ảnh của cây thông, những ánh đèn màu, những gói quà, con gà tây, hay những buổi tiệc đông người để chúng ta đếm đầu người, báo cáo với giáo hội về sự tăng trưởng bằng lượng, thay vì phẩm. Đây phải là hình ảnh một Con Trời, giáng trần qua thân xác con người. Con Trời đó đã chết một cách đau đớn và “nhục nhã” vì tội của nhân loại. Ngài đã sống lại và thăng thiên. Ai tin vào sự hy sinh, cứu chuộc đó, tội mình được tha và linh hồn mình được cứu.
Ngày “Giáng Sinh” chỉ là cao điểm trong một năm để con người kỷ niệm, nhớ ơn Thiên Chúa về món quà tuyệt vời mà Ngài ban cho con người, qua sự giáng sinh của Hài Nhi Jesus, là Cứu Chúa của nhân loại. Con dân Chúa không thể tổ chức ngày nay chỉ theo truyền thống hay thói quen hằng năm mà lại thiếu tình yêu thương với người và thiếu sự tạ ơn Trời rong đó. Con dân Chúa đừng để người không hiểu về Kinh Thánh tưởng lầm rằng ngày Lễ Tháng 11 hằng năm là ngày lễ “gà tây” và ngày lễ Tháng 12 hằng năm là ngày lễ “cây thông” hay “ông già Noel”. Tệ hơn nữa là sau cao điểm Lễ Giáng Sinh, ngày này bị “xuống giá”, hay “hạ giá”, bởi mọi người, nhất là con dân Chúa chỉ biết ùn ùn kéo nhau xếp hàng mua đồ “On Sales”. Chúng ta đã quên mất đây là ngày Con Trời giáng thế, được gọi là “Ngày Giáng Sinh”. Xin đừng ai vô tình để cho ngày này bị xuống giá hay “xuống cấp” một cách trầm trọng như đã nói.
Huỳnh Quốc Bình
Ngày 9 tháng 12 năm 2021
Email: huynhquocbinh@yahoo.com
http://www.huynhquocbinh.net