Huỳnh Quốc Bình
Có hơn vài người nói với tôi theo kiểu lên án nước Mỹ: “Nước Mỹ này còn hơn cộng sản”. Tôi hỏi tại sao họ có nhận xét đó thì được trả lời rằng: “Thì ông coi đó, cái gì cũng bị luật pháp ràng buộc, làm cái gì cũng phải xin phép. Dòng cái thứ cắt cỏ, trồng cây, câu cua, câu cá… mà cũng bắt người ta phải mua hay xin giấy phép…” Dĩ nhiên đối với thành phần này thì có luật sư giải thích cũng không xong chứ đừng nói “tay ngang” như tôi.
Nước Mỹ là một nước pháp trị và tự do dân chủ. Nước Mỹ không phải “Thiên Đàng” và chính phủ Mỹ chẳng phải “Thiên Chúa” cho nên không phải thứ gì cũng hoàn hảo. Tuy nhiên, tôi chưa nghe nước Mỹ ép ai vào đây sinh sống. Cho nên ai không thích nước Mỹ cũng có quyền rời bỏ mà không phải trốn chạy hay vượt biên tìm tự do theo kiểu một sống một chết, hay phải đóng vàng cho tụi VC để được rời Việt Nam theo diện “đăng ký” bán chính thức sau ngày 30-4-75.
Nghĩ cũng ngộ, ở Việt Nam bọn VC cũng “làm ra luật” nhưng bọn chúng ngồi xổm lên trên luật pháp, trắng trợn chà đạp luật pháp do chúng bày ra qua các hành động cướp của, giết người… Nhưng không thấy mấy ông bà này nói gì, mà chỉ lớn tiếng chê Mỹ “giống cộng sản”.
Hình: VC= Luật là tao. Tao là luật
Ở Mỹ này, luật là luật, chứ không thể dễ ngươi hay giỡn chơi được. Hầu hết các quốc gia có luật pháp nghiêm minh như Mỹ và Gia Nã Đại… cho phép một người sau khi uống rượu, nếu muốn lái xe thì nồng độ rượu trong máu không vượt quá 0.08%. Ai vi phạm thì bị xem như “tội hình sự” chứ không phải nhẹ như đậu xe không đúng chỗ, hoặc vượt bảng “stop” hay đèn đỏ v.v…
Luật không chỉ dành cho dân thường tuân thủ mà ngay cả chính quyền cũng phải nghiêm chỉnh tuân theo. Nhân viên chính phủ, cảnh sát, quan tòa gì đi nữa mà khi cố tình vi phạm luật pháp, vẫn bị nhận viên công lực còng tay như thường. Người viết xin đơn cử vài trường hợp những quan Tòa từng xử phạt người khác, nhưng khi vi phạm luật pháp đã bị cảnh sát còng tay, tạm giam và đưa ra tòa giống bao người:
Ngày 25 tháng 10- 2011, nữ chánh án “Kathryn Nelson” tại Vero Beach, Florida bị cảnh sát chận bắt và bị truy tố tội lái xe trong lúc say rượu, gây tai nạn làm hư hại tài sản công cộng.
Ngày 9 tháng 4 -2013 vừa qua, cựu Chánh Án “John Lyman”, Olympia, của Tiểu Bang Washington bị bắt lần thứ hai về tội uống rượu lái xe, và luật sư của ông cho biết: Nếu sau khi xét xử, tòa án kết tội, ông sẽ bị bỏ tù. Hễ phạm pháp là bị trừng phạt, dù người đó là ai.
Ngày 6 tháng 7- 2013, nữ Chánh Án “Tracy Sheehan” Hillsborough County Circuit Court, (Tampa- Florida) đã bị buộc tội “Lái xe lúc say rượu” (Driving under the influence – DUI).
Ngày 5 tháng 11- 2013, nữ Quan Tòa Cynthia Imperato ở Florida, người đang đứng đầu một vụ xử người khác về tội “giết người” mà tội nhân có thể lãnh án tử hình, nhưng rồi chính bà bị cảnh sát chận bắt về tội “cầm điện thoại nói chuyện lúc lái xe”, sau đó bà lòi thêm tội uống rượu lái xe. Cảnh sát đã còng tay bà và nhốt tù một đêm để chờ ngày ra tòa về tội danh “Lái xe lúc say rượu” (Driving under the influence – DUI).
Hình: Say rượu, lái xe là tự sát
Ngay cả Tổng Thống Hoa Kỳ cũng phải tuân thủ luật pháp. Đây là xứ tự do, nhưng mọi người phải chấp nhận sự chi phối và phải “hành xử quyền tự do” mà luật pháp đã quy định. Người viết xin đơn cử thêm vài vụ nữa để chúng ta thấy luật pháp Hoa Kỳ hoàn toàn khác với luật của các nước độc tài, cộng sản hay luật rừng của đảng cướp VC tại Việt Nam ngày nay.
Hình: Luật rừng (VC bịt miệng LM Nguyễn Văn Lý trước tòa)
Ngày 8-8-1974, Cố Tổng Thống Richard Nixon, Tổng Thống Thứ 37 của Hoa Kỳ phải từ chức vì tội “nghe lén” phe đối lập ngay trong Tòa Bạch Ốc.
Từ tháng 11-1995 đến tháng 3 năm 1997, cựu Tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton bị giới tuyền thông Hoa Kỳ phanh khui về vụ “bê bối tình dục” giữa ông với cô Monica Lewinsky ngay trong Tòa Bạch Ốc. Ông đã phải ra Tòa để trả lời những cáo buộc đó. Dù ông đã “thoát” nhưng điều này cũng cho thế giới thấy rằng luật pháp Hoa Kỳ không chừa bất cứ một ai.
Trước khi kết luận, tôi muốn kể hay “khoe” với quý độc giả một điều mà tôi cho là đáng chia sẻ. Trong vòng hơn mười năm qua, tôi từng nhiều lần vận động một số bạn Mỹ trong Giáo Hội Tin Lành Nazarene Hoa Kỳ cùng tôi giúp đồng bào Việt Nam tại Oregon, mới qua Mỹ có cơ hội trau giồi Anh ngữ miễn phí. Có ít nhất là 400-500 học viên từng ghi danh. Mỗi tuần, trước khi vào các lớp, cá nhân tôi thường bỏ ra khoảng 10-15 phút để mách cho những học viên một số điều liên quan đến luật pháp, và văn hóa của người Mỹ để hy vọng mọi người dễ dàng hội nhập vào đời sống mới. Ai không thích nghe thì có quyền đứng ngoài giải lao.
Tôi khích lệ mọi người cố gắng học Anh ngữ, và đừng bao giờ than “già”, hay “dốt”, hoặc “không có khiếu”… mà hãy cố gắng làm kiếm tiền bằng những nghề lương thiện, dù nghề khiêm tốn, ít tiền nhưng đó là “mồ hôi nước mắt” của mình và nhất là tuân thủ luật pháp chính quyền Hoa Kỳ…
Sau thời gian dài, số học viên bày tỏ “lòng biết ơn” cũng nhiều, người chê bai chúng tôi “dạy dỡ” cũng không ít sau khi họ biết được vài câu căn bản để có thể sẵn sàng ra ngoài tìm việc làm hoặc tiến lên các lớp cao hơn của các trường “chính quy” của chính phủ. Điều khôi hài là có kẻ hăm he kiện chúng tôi về “tội”, không phải giáo sư Anh văn mà cũng dám dạy ESL miễn phí. Tôi không dám kể vụ này cho mấy người Mỹ nghe vì sợ họ buồn và tưởng lầm người Việt nào cũng “vô ơn” như thế. Qua vụ này tôi muốn nói rằng, chỉ có những tên bệnh hoạn hay ngu xuẩn mới làm cái trò “rung cây nhát khỉ” kiểu đó, và chỉ có ai mơ hồ về luật pháp Hoa Kỳ, hoặc nhận mình là người “có học” nhưng lại “không hiểu” nên mới ngán sợ loại hù dọa đó.
Không phải ai cũng vội quên ơn như những kẻ vô ơn. Có một anh bạn sang Mỹ cùng với gia đình và vợ con. Sau thời gian trau giồi Anh ngữ với chúng tôi, anh xin được việc làm. Ngày kia anh gọi chúng tôi và nói lời cảm ơn. Anh nói rằng: “Vì em nghe lời khuyên và khích lệ của anh nên vợ chồng em đã cố gắng làm việc, tôn trọng luật pháp, tiết kiệm trong việc chi tiêu tài chánh… Và bây giờ tụi em tạo được nhà và xe mới cho mẹ và các con ở thoải mái…” Tôi hết sức cảm động và cũng thầm tạ ơn Chúa và cảm ơn anh ấy đã giúp tôi thấy rằng: “Công khó của anh em không phải là vô ích”, như Kinh Thánh từng khuyến cáo.
Lời kết: Ông Bà mình nói “ở ống thì dài, ở bầu thì tròn”. Chơi với bạn xấu không khéo sẽ bị tiêm nhiễm tánh xấu. Và Ông Bà mình cũng khuyến cáo “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, hoặc “chọn bạn mà chơi”. Chính vì điều này nên vợ chồng tôi chủ trương phải tiếp xúc người học cao, hiểu rộng để học hỏi. Và sẵn sàng làm bạn với giới bình dân một cách thân tình trong tình bạn hầu có thể để giúp nhau thăng tiến. Ai chân thành, khiêm tốn chúng tôi “chơi tiếp”; ai kiêu căng, lờn mặt, xem thường người khác… thì chúng tôi tìm cách “vẫy tay chào nhau” mà không hề oán trách.
Chúng tôi chủ trương và dạy con em phải luôn siêng năng học hành, chuyên cần trong công việc làm, giúp đỡ người cần giúp đỡ và nhất là phải “tuân thủ luật pháp chính quyền bản xứ”; bởi nước Mỹ là một quốc gia thật lý tưởng hay “bạn hiền” dành cho những ai biết tôn trọng luật pháp; nhưng lại và là kẻ thù của những kẻ quen lối gian dối hay thích “chà đạp luật pháp”. Nói một cách khác, ai thích sống trong một xã hội luật pháp nghiêm minh, thì Hoa Kỳ là một nơi thật tốt. Kẻ nào thích gian dối, điêu ngoa, thích bợ đỡ kẻ ác để được yên thân, thì Việt Nam ngày nay thật thích hợp với những kẻ đó.
Huỳnh Quốc Bình
Email: huynhquocbinh@yahoo.com