Lời Giới Thiệu

Mọi thắc mắc về Trang Nhà này, quý thính giả và độc giả có thể liên lạc:

e-mail: huynhquocbinh@yahoo.com

Continue reading

Posted in Tác giả Huỳnh Quốc Bình | Leave a comment

Sụp Đổ Niềm Tin Nếu Đức Chúa Jesus Không Sống Lại

Huỳnh Quốc Bình

… Nếu chúng ta chỉ biết lên án Giu-đa mà có đời sống theo kiểu Giu-đa thời đại, hãy coi chừng có ngày chúng ta cũng sẽ thắt cổ như Giu-đa, hoặc lúc ấy có muốn cắn lưỡi tự tử cũng không còn răng để mà cắn…

***


Người viết bài này tin tưởng tuyệt đối vào quyển Thánh Kinh mà mình có trong tay. Dù vậy, tôi vẫn thử tự đặt mình vào vị trí của những người tìm cách bài bát đạo Chúa, hoặc xách mé niềm tin của những ai tin vào sự cứu rỗi của Chúa để có một câu hỏi theo kiểu “thách đố” rằng: Nếu nhân vật Jesus trong Thánh Kinh không sống lại thì sao?

Câu trả lời rằng: Nếu Đức Chúa Jesus không sống lại, đức tin của những người Thiên Chúa Giáo sẽ hoàn toàn bị sụp đổ. Thật ra, trong Thánh Kinh Tân Ước đã có câu trả lời cho điều này. Đây là lời khẳng định của Sứ Đồ Phao-lô: “Nếu Ðấng Christ đã chẳng sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích…” (1 Cô-rinh-tô 15:17a).

Thánh Kinh Tân Ước không đề cập đến hai Lễ Phục Sinh cũng như Lễ Giáng Sinh, và Thánh Kinh Tân Ước không bắt buộc con dân Chúa phải tổ chức ăn mừng gì cả. Dù vậy, con người bày tỏ lòng biết ơn đối với Đức Chúa Trời là hành động đáng khen. Sự kiện Con Trời giáng trần, hoặc khi Con Trời từ “kẻ chết sống lại” có ý nghĩa gì với con dân Chúa hay không cũng còn tùy thuộc vào tấm lòng của từng người nữa.

Trong bài giảng “Ăn Năn Hay Lên Án”, tôi có một số nhận xét về mùa “Lễ Phục Sinh”: Thời điểm này, nhiều con dân Chúa kiêng ăn, cầu nguyện. Kiêng ăn và cầu nguyện là một truyền thống tốt đẹp của những ai có niềm tin vào Thiên Chúa. Kiêng ăn như một hình thức hãm mình để bày tỏ lòng ăn năn sám hối về tội lỗi của mình qua lời cầu nguyện với Thiên Chúa, chứ không phải để khoe khoang đạo đức. Đây là truyền thống tốt đẹp mà Đức Chúa Jesus và các môn đệ của Ngài từng thể hiện. Kiêng ăn không phải là đạo đức mà biết ăn năn tội lỗi mới là hành động thể hiện sự đạo đức.
Quý vị có thể nghe bài giảng 25 phút tại đường link này:
https://huynhquocbinh.net/2023/03/29/audio-mua-chay-an-nan-hay-len-an/
Có nhiều điều hết sức tế nhị theo kiểu nói ra cũng ngại, nhưng nếu không nói ra nó lại càng ngại hơn.

Ngày nay con người tổ chức “Lễ Phục Sinh” để kỷ niệm và mừng về thời điểm Chúa Cứu Thế Jesus đã sống lại sau khi chết. Dù vậy, không phải ai cũng tin điều này. Bằng chứng là hơn hai ngàn năm qua, vẫn có những người cố tạo ra những “bằng cớ” để cố gắng thuyết phục người khác tin rằng nhân vật mang tên Jesus ở xứ Do Thái chẳng chết gì cả. Có người hết sức năng nổ trong việc tán phát những tài liệu hoặc bài viết cho rằng Đức Chúa Jesus không chết lúc bị đóng đinh trên thập tự giá mà “Ngài từng qua Ấn Độ và sống những năm còn lại ở Kashmir.” Họ còn buông những lời lộng ngôn với Thiên Chúa hay Con Trời một cách vô tội vạ nữa kìa. Dù con người có tin về sự giáng trần của Chúa Cứu Thế Jesus, sự chết của Con Trời và sự sống lại của Chúa Ngôi Hai hay không, chương trình cứu rỗi nhân loại mà Đức Chúa Trời đặt trên vai của Đức Chúa Jesus vẫn phải được thực hiện theo lời Thánh Kinh.

Tạ ơn Đức Chúa Trời vì Chúa Cứu Thế Jesus đã sống lại. Sự kiện Đức Chúa Jesus chết và sống lại đã được chính Ngài cho biết trước. Phúc Âm Ma-thi-ơ đã chép điều này, “Ðang khi Ðức Chúa Jesus và môn đồ trải qua trong xứ Ga-li-lê, Ngài phán cùng môn đồ rằng: Con người sẽ bị nộp trong tay người ta. Họ sẽ giết Ngài, nhưng đến ngày thứ ba Ngài sẽ sống lại. Các môn đồ bèn lo buồn lắm” (Ma-thi-ơ 17: 22-23).

Mùa Lễ Phục Sinh, chúng ta thường nghe thấy điều gì?
Những điểm chính thường được nhắc đến trong Mùa Phục Sinh gồm có: Sự phản bội của Giu-đa (Judas Iscariot) môn đệ của Ngài. Sự chịu đựng và nỗi thương khó mà Đức Chúa Jesus phải gánh chịu. Các môn đồ bỏ chạy. Thiên Chúa quay lưng với tội lỗi mà Đức Chúa Jesus đã gánh cho loài người. Chúa bị giết và đã sống lại. Chưa hết, nhiều bài giảng tại các ngôi thánh đường, nhà thờ, trên báo chí, truyền thanh, hay truyền hình hầu hết đều lên án Giu-đa một cách hùng hồn và gắt gao. Tội của Giu-đa đã bán Chúa chỉ vì 30 nén bạc. Giu đa đã chỉ điểm cho binh lính La-mã bắt Chúa bằng cái hôn giả dối, nhưng sau đó Giu-đa đã ăn năn, ném bạc trả lại, và đi thắc cổ tự tử. Tuy Giu-đa ngày xưa đã phản Chúa của mình, nhưng so với Giu-đa thời đại ngày nay ông ấy còn liêm sỉ hơn nhiều bởi vì ông đã biết ăn năn, sám hối, và đã tự xử.

Theo tôi, thay vì để thì giờ lên án Giu-đa, con dân Chúa ngày nay cần ăn ở tử tế, tránh những việc làm bất xứng, và cố sống theo những lời dạy của Thánh Kinh. Làm được như thế, sự rao truyền, làm chứng đạo, hay giảng dạy của chúng ta mới có kết quả. Nếu chúng ta chỉ biết lên án Giu-đa mà có đời sống theo kiểu Giu-đa thời đại giống tôi vừa nêu, hãy coi chừng. Coi chừng điều gì? Coi chừng có ngày chúng ta cũng sẽ thắt cổ như Giu-đa, hoặc lúc ấy có muốn “cắn lưỡi tự tử” cũng không còn răng để mà cắn.

Ngày xưa Giu-đa phản Chúa, còn ngày nay chúng ta thế nào? Giu-đa chỉ điểm Chúa bằng cái hôn giả dối, chúng ta có ám hại anh em mình bằng những lời “đạo đức ngoài môi” hay không? Giu đa phản Chúa chỉ vì 30 nén bạc, chúng ta có phản Chúa vì chạy theo quyền lực và vật chất đời này không? Nếu chưa có, chúng ta nên A-men và tạ ơn Chúa. Nếu có, chúng ta cần ăn năn và lìa bỏ những thứ nghịch lại Thánh Kinh để chúng ta không phạm tội cùng Chúa.

Chúng ta không thể nhận mình là con dân Chúa mà có cách sống như con cái ma quỷ. Chúng ta không thể lặn hụp trong tội lỗi mà nhận mình là con dân Ngài. Chúng ta không thể ra vẻ thánh thiện nhưng lại không muốn gần gũi những điều thánh thiện, giống như mấy câu Thơ của Thi Sĩ Tường Lưu:

Ngoài đời tôi sống đua tranh
“Mánh mung” có hạng, lòng tham có thừa.
Vậy mà, đi nhóm nhà thờ
Thì tôi ra vẻ… “thánh đồ” hơn ai.

Người đời thường nói, “Chiếc áo không làm nên nhà tu”, nhưng quyển Thánh Kinh thì khác bởi vì Thánh Kinh từng thay đổi nhiều người từ xấu trở nên tốt qua nhiều thời đại. Ai muốn được Chúa biến đổi, người đó phải biết làm theo lời Thánh Kinh chứ không cần phải cầm Thánh Kinh kè kè bên mình theo kiểu làm dáng đạo đức. Chúng ta thử đọc lại lời phán hay lời mắng của Đức Chúa Jesus dành cho bọn đạo đức giả thời xưa thì sẽ rõ: “Quả thật, ta nói cùng các người, những kẻ thâu thuế và phường đĩ điếm sẽ được vào Nước Ðức Chúa Trời trước các ngươi” (Ma-thi-ơ 21: 31b).

Con dân Chúa vui mừng vì Chúa Cứu Thế đã sống lại và tin tưởng vào lời hứa của Ngài. Vì hễ Chúa Jesus đã từ kẻ chết sống lại, những người tin Ngài sẽ sống lại dù đã chết rồi. “Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Ta là sự sống lại và sự sống; kẻ nào tin ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi” (Giăng 11:25).

Trong thư gởi cho người Ga-la-ti, Sứ Đồ Phao-lô đã khẳng định vị trí của mình như sau: “Phao-lô, làm sứ đồ, chẳng phải bởi loài người, cũng không nhờ một người nào, bèn là bởi Ðức Chúa Jêsus Christ và Ðức Chúa Trời, tức là Cha, Ðấng đã khiến Ngài từ kẻ chết sống lại” (Ga-la-ti 1:1).

Kết luận
Chúng ta cần rao giảng hay làm chứng về sự chết và sống lại của Chúa. Chúng ta không cần phải là linh mục, mục sư, hay giáo sĩ, hoặc phải có tiền lương cao chúng ta mới làm điều đó. Chúng ta phải sử dụng mọi cơ hội, mọi phương tiện trong sáng, những dịp tiện, và nhất là những “bài giảng ngắn” là cách ăn nết ở của mình để làm gương cho người khác. Từ sự sống đạo ấy của chúng ta sẽ dễ dàng giúp người khác tìm đến sự cứu rỗi của Chúa. Chúng ta không cần phải có chiếc áo nhà dòng, chúng ta không nhất thiết phải luôn có quyển Thánh Kinh trên tay, hoặc chúng ta phải có nhiều bằng cấp treo đầy tường rồi mới rao giảng về sự cứu rỗi của Chúa.

Ngày nay chúng ta cũng cần mạnh dạn như Phao-lô, đừng để bằng cấp thần học hay chức tước trong Giáo Hội làm cho chúng ta chỉ loay hoay tìm kiếm nó mà lại lơ đễnh công việc chứng đạo. Chúng ta cần giảng hay rao truyền về sự chết và sự sống lại của Chúa chúng ta. Chính môn đệ của Chúa Cứu Thế Jesus từng hỏi nhau rằng, “Lòng chúng ta há chẳng nóng nảy sao?” (Lu-ca 24:32b). Ngày nay chúng ta không phải nóng nảy vì không được người khác gọi mình là cha, sư, hay thầy, mà chúng ta nóng nảy để rao truyền về sự chết và sự sống lại của con Trời, đó là Đức Chúa Jesus là Cứu Chúa của nhân loại.

Huỳnh Quốc Bình
Viết năm 2014. Hiệu đính ngày 29 Tháng Ba, năm 2023
Email: huynhquocbinh@yahoo.com

Posted in Tác giả Huỳnh Quốc Bình | Leave a comment

Audio: Mùa Chay Ăn Năn Hay Lên Án?

Bài giảng luận 25 phút (DT) St.

Đề tài: Mùa Chay Ăn Năn Hay Lên Án?
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình

Posted in Đời Sống An Bình | Leave a comment

Audio: Lừa Dối Chính Mình

Bài giảng luận: 24 phút (DT) St.
Đề tài: Lừa Dối Chính Mình
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình

 

 

 

Posted in Đời Sống An Bình | Leave a comment

Hồn Ai Nấy Giữ

Huỳnh Quốc Bình

… Người ta không thể nhận mình là người có đạo mà có những hành động như thể phường vô đạo…

***

Không ít người đã than phiền rằng: Ngày nay có quá nhiều kẻ “buôn thần bán thánh”, “mượn danh đạo tạo danh đời”. Riêng tôi, tôi nhận thấy rằng: Không ít người nhận mình là người có đạo mà có những hành động như thể phường vô đạo. (Vô đạo mà tôi muốn nói là bọn vô thần không có lòng hướng thượng, chứ tôi không nói những tôn giáo bạn).

Những lời than phiền trên không phải là quá đáng. Tuy nhiên, đây chỉ là tình trạng “con sâu làm sầu nồi canh.” Người tử tế không thể “quơ đủa cả nắm” khi có nhận xét về những điều sai quấy của người khác. Người ngay thẳng và có lòng tự trọng sẽ không lấy thúng úp đống rác giữa nhà mà phải tích cực quét dọn những thứ bẩn thỉu, hay nhớp nhơ đó. Tôi hết sức thông cảm cho những nhận xét có tính cách cay đắng trước một sự việc thuộc loại vô đạo đức hay gian ác nào đó. Lý do tôi thông cảm là vì họ chính là nạn nhân trực tiếp của những dối trá và lọc lừa cho nên họ mới có những lời than phiền như vậy.

Cuộc đời này có nhiều điều phũ phàng lắm. Nhiều trường hợp cho thấy, những tên gian ác và thành phần đểu giả được sự ủng hộ, còn những người thật sự tử tế lại bị cô lập hay bị tẩy chay. Điều này cũng không có gì là khó hiểu bởi vì con cái của ma quỷ và con cái của sự tối tăm rất giỏi về gian trá. Chúng nói dối như thiệt, chúng ăn nói lọc lừa không ngượng miệng nên người ta mới lầm.

Thông thường khi nghe người khác có những nhận xét tiêu cực về cá nhân hay gia đình mình, hoặc tôn giáo, đảng phái, tổ chức của mình, mình cảm thấy khó chịu, có khi còn nổi nóng nữa. Phản ứng này có thể thông cảm được, nhưng chúng ta đừng quên rằng: Sự thật lúc nào cũng vẫn là sự thật. Chúng ta không thể bào chữa cho những điều thuộc về tội lỗi, hoặc những điều dối trá được giấu kín hay quá hiển nhiên. Những nơi được gọi là “hội thánh” ngày nay cũng không khác một vài hội thánh ngày xưa, vì vẫn còn có nhiều người phạm tội. Ai có Thánh Kinh trong tay cứ đọc I Cô-rinh-tô 5 chắc chắn sẽ thấy rõ.

Cái nơi được gọi là thánh và thiêng liêng, dứt khoát những nơi đó sẽ không được phép bao che những tội lỗi xảy ra tại các nơi này. Hễ thánh thì phải thật sự thánh. Thiên đàng và hỏa ngục không thể là bạn. Người ta sẽ không quét rác theo kiểu đùa dưới thảm hay tấp vào góc nhà, mà phải nghiêm chỉnh dọn dẹp nó. Cấp lãnh đạo nào còn liêm sỉ, tự trọng, và biết kính sợ Chúa, phải lập tức rời khỏi chức vụ mà mình đảm nhận nếu như mình không làm tròn trọng trách. Người ấy không can đảm rời bỏ quyền lực mà cứ bám trụ, chắc chắn ma quỷ sẽ rất hài lòng, và dĩ nhiên Đức Chúa Trời sẽ không vui và cũng sẽ khó tha thứ cho họ.

Tôi từng chứng kiến những tín hữu Tin Lành Việt Nam hay mục sư Việt Nam đã cười như thể là hài lòng khi nghe người ta bàn tán một nguồn tin nào đó về một vị lãnh đạo của tôn giáo khác phạm tội tà dâm, hay tham lạm tiền bạc. Còn khi biết mục sư Tin Lành nào phạm những tội tương tự, lại tìm đủ mọi cách để bào chữa, bao che, và đổ tội cho ma quỷ. Nếu muốn đổ thừa là do ma quỷ xúi mình phạm tội cũng được đi, nhưng đừng quên rằng hành động là của chúng ta.

Xin mời quý con dân Chúa cùng tôi suy nghĩ về câu này: “You may let a bird fly over your head, but you do not have to let it land in your hair and make a nest” (Martin Luther). Xin tạm dịch: “Bạn không thể cấm chim bay ngang đầu bạn, nhưng bạn có quyền không cho chúng nó làm tổ trên đầu mình.”

Chúng ta không nhắc hay nhớ những lỗi lầm của người khác để lên án, nhưng chúng ta cần nhắc hiện tượng ấy như là một bài học cần phải tránh. Thánh Kinh khuyến cáo: “Thà một lời trách tỏ tường, còn hơn yêu thương dấu kín.” Thánh cũng cho biết, chúng ta phải biết buồn rầu về những điều xấu xa hay tội lỗi xảy ra trong hội thánh thay vì lên mình kiêu ngạo khi thấy có người phạm tội. Nếu không còn ai dám thấy hoặc dám nhìn nhận những tội lỗi quá hiển nhiên, nó sẽ hết sức tai hại vì đây là điều ma quỷ luôn mong đợi.

Có vài mục sư Việt Nam đã tâm tình với tôi rằng: Những hành động tội lỗi, những mâu thuẫn trong lời nói và việc làm của những người nhận mình là người có đạo, nhất là thành phần nhận mình là “cha”, “sư” hay “thầy” mà có những lời nói và hành động bất xứng, đã khiến cho việc làm chứng về sự cứu rỗi của Chúa trở nên khó khăn hơn. Họ nói rõ rằng: Bước ra bên ngoài, mình mới mở miệng giới thiệu sự cứu rỗi của Chúa, lập tức bị người ngoài trề môi, hoặc bĩu môi và quay mặt bỏ đi. Tại sao tôi đề cập điều này? Xin thưa rằng: Chúng ta không thể vì tội lỗi của người khác rồi khiến mình rơi xuống hỏa ngục chỉ vì chối bỏ danh Chúa. Ngay điểm này tôi muốn thưa cùng mọi người rằng, hồn ai nấy giữ. Tại sao? Vì Thánh Kinh cho biết, “Linh hồn nào phạm tội thì sẽ chết. Con sẽ không mang sự gian ác của cha và cha không mang sự gian ác của con. Sự công bình của người công bình sẽ được kể cho mình, sự dữ của kẻ dữ sẽ chất trên mình” (Ê-xê-chi-en 18:20).

Bài viết này dành những ai chưa có niềm tin vào Thiên Chúa nhưng có lòng hướng thượng, đang tìm hiểu về lẽ đạo của Chúa. Bài viết này cũng dành cho những ai đã tiếp nhận Đức Chúa Jesus làm Cứu Chúa của mình, hay nhận mình là người có đạo và trong số người đó có cá nhân tôi.

Thánh Kinh khuyến cáo: “Chẳng có sự cứu rỗi trong đấng nào khác; vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu” (Công-vụ 4:12). Chúng ta có thể chưa tin vào lời khuyến cáo của Thánh Kinh, nhưng chúng ta không thể để người khác cản lối chúng ta khi chúng ta tìm đến chương trình cứu rỗi của Thiên Chúa qua Đức Chúa Jesus. Chúng ta không thể để cho những khuyết điểm hay những tội lỗi của người khác khiến cho chúng ta bị sa vào hỏa ngục.

Chúng ta không cần phải bỏ nhiều thời gian ngồi đó mà thắc mắc về những hành động sai trái hay tồi bại của người khác, mà chúng ta hãy tự xét chính mình để xem những gì mình từng lên án người khác, mình có phạm phải không? Nếu chúng ta KHÔNG phạm tội, chúng ta cảm ơn Chúa. Nếu CÓ phạm tội, chúng ta phải từ bỏ ngay lập tức và tìm đến ơn cứu chuộc của Chúa Cứu Thế Jesus. Chúng ta cần ý thức rằng: Trong xã hội, người được xem là tốt là người chưa lộ ra những điều xấu. Thánh Kinh khẳng định và theo tiêu chuẩn của Chúa, “Chẳng có một người công bình nào hết, dẫu một người cũng không” (Rô-ma 3:10).

Nếu có ai trong chúng ta nhận ra tội lỗi của mình, đừng tỏ ra chán nản, thất vọng vì nghĩ rằng mình không xứng đáng trước mặt Chúa. Xin mọi người hãy an tâm bởi Kinh Thánh có một lời hứa trong sách Tiên Tri Ê-sai, “Hãy học làm lành, tìm kiếm sự công bình; hãy đỡ đần kẻ bị hà hiếp, làm công bình cho kẻ mồ côi, binh vực lẽ của người góa bụa… Dầu tội các ngươi như hồng điều, sẽ trở nên trắng như tuyết; dầu đỏ như son, sẽ trở nên trắng như lông chiên” (Ê-sai 1:17-18).

Đối với những người có niềm tin vào Thiên Chúa cần phải sống theo lời Chúa hơn là quá sâu nhiệm lời Chúa mà không làm theo. Phải khiêm nhường trong niềm tin và phải tôn trọng người khác. Đừng giảng một đường mà làm một nẻo. Đừng làm dáng đạo đức mà phải thật sự đạo đức. Đừng ăn gian nói dối và tiếp tục sống trong tội lỗi theo kiểu “ấp ủ tội lỗi”. Chúa Cứu Thế Jesus đã nghiêm khắc trong lời khuyến cáo của Ngài, “Quả thật ta nói cùng các ngươi, những kẻ thâu thuế và phường đĩ điếm sẽ được vào nước Đức Chúa Trời trước các ngươi” (Ma-thi-ơ 21:31b).

Người có niềm tin vững vàng không thể bỏ Chúa chỉ vì thấy những người có đạo phạm tội. Người có Chúa không thể phó thác linh hồn mình trong tay những người lãnh đạo bất xứng. Đây là những kẻ dạy người khác những điều đạo đức, hay nhân nghĩa còn mình luôn làm ngược lại. Con dân Chúa nếu không thể thờ phượng Chúa chỗ này, tự nhiên thờ phượng Chúa chỗ khác, chứ không thể xa lánh những người cùng niềm tin với mình chỉ vì thấy người khác phạm tội. Nếu người có niềm tin vào Thiên Chúa mà chỉ vì giận, không đồng ý, hay thấy những điều trái tai, gai mắt trong các nhà thờ hay thánh đường rồi bỏ Chúa, bỏ việc thờ lạy Chúa, không còn quan tâm đến công việc Nhà Chúa thì không nên. Nếu ai làm như vậy, chẳng khác nào một người trong gia đình giận anh em mình rồi xa lánh luôn cha mẹ của mình vậy.

Nếu ai từng cho rằng mình tin Chúa, từng đi “nhóm” ở nhà thờ, từng đi “xem lễ” ở thánh đường và vẫn còn muốn vào Thiên Đàng, đừng quên lời khuyến cáo của Kinh Thánh, “Chẳng phải hễ những kẻ nói cùng ta rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa, thì đều được vào nước thiên đàng đâu; nhưng chỉ kẻ làm theo ý muốn của Cha ta ở trên trời mà thôi” (Ma-thi-ơ 7:21).

Trước khi kết luận tôi xin trân trọng giới thiệu bài giảng 24 phút, “Hễ Thánh Thì Phải Thánh” để những ai đã và đang dạy lẽ đạo cho người khác, nhưng chính mình lại phạm tội tà dâm, hoặc tham lạm tiền của hội thánh cùng nghe cho biết. Đối với những ai từng phạm trọng tội bị bắt quả tang, thay vì ăn năn, người đó lại tiếp tục nói dối, tiếp tục dở những thủ đoạn đê tiện để hại người, để bịt miệng người, hãy nghe để xem mình có cần ăn năn sám hối hay không? https://huynhquocbinh.net/2023/02/02/audio-he-thanh-thi-phai-thanh/

Kết luận
Chúng ta không thể vì những khuyết điểm, tội lỗi của những người “có đạo” rồi xét đoán theo kiểu “quơ đủa cả nắm”, hoặc tỏ ra thờ ơ trước những lời kêu gọi của Chúa. Hãy coi chừng để chúng ta không dễ dàng trúng kế của ma quỷ. Nếu chúng ta nhận mình là người có đạo mà vẫn sống trong tội lỗi, chúng ta hãy thận trọng bởi vì Chúa Cứu Thế Jesus đã đổ máu của Ngài vì tội của chúng ta. Chúng ta không thể bỏ đạo hay bỏ Chúa chỉ vì nhìn thấy tội lỗi của người khác.

Những ai đang dạy lẽ đạo cho người khác, hoặc đi đâu cũng kè kè quyển Kinh Thánh bên mình, để thay vì tra cứu khi cần lời Chúa hầu làm khí giới đánh bại tội lỗi, lại muốn cầm Kinh Thánh trên tay để trông có vẻ “thiêng liêng”, người đó nên thận trọng. Nếu không nên thánh, không ai có thể thấy được Đức Chúa Trời như Thánh Kinh đã khuyến cáo. Tệ hại hơn nữa khi chúng ta thiếu nghiêm khắc với chính mình, nên sau khi chúng ta làm chứng đạo hay giảng dạy cho người khác, mà chính mình lại mất linh hồn, như Sứ Đồ Phao-lô đã khuyến cáo, “Song tôi đãi thân thể mình cách nghiêm khắc, bắt nó phải phục, e rằng sau khi tôi đã giảng dạy kẻ khác, mà chính mình phải bị bỏ chăng” (1 Cô-rinh-tô 9:27).

Cầu xin Chúa cho chúng ta ý thức về những điều tôi vừa nêu để chúng ta không nản lòng khi thấy người khác phạm tội, hay tỏ ra kiêu ngạo vì tưởng rằng mình đạo đức hơn người khác. Chúng ta không thể để chính mình trở thành nạn nhân của những loại sai trật, của những tội lỗi của người khác, khiến chúng ta không thể đến với tình thương của Chúa. Hãy coi chừng bởi vì chính chúng ta tuy là người có đạo nhưng lại trở thành kẻ “trật phần ân điển của Ðức Chúa Trời” (Hê-bơ-rơ 12:15). A-men!

Huỳnh Quốc Bình
Ngày 23 Tháng Ba, năm 2023
Email: huynhquocbinh@yahoo.com
http://www.huynhquocbinh.net

Posted in Tác giả Huỳnh Quốc Bình | Leave a comment

Audio: Nhịn Nhục Hay Khiếp Nhược?

Bài giảng luận: 24 phút (DT) St.
Đề tài: Nhịn Nhục hay Khiếp Nhược?
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình

 

 

Posted in Đời Sống An Bình | Leave a comment

Nói Về “Nghệ Thuật Phục Vụ Khách Hàng và Giao Tiếp Hằng Ngày”

Huỳnh Quốc Bình

Người ta không thể đổ thừa cho Thiên Chúa hay Ông Trời về tánh khí của mình. Đừng bao giờ khẳng định rằng, “Trời sanh tôi như thế” bởi ai cũng có thể chọn lựa để làm nên tánh tình của mình.

***

Khi nói đến chuyện “phục vụ khách hàng” nó rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ ngay đến hình ảnh người bán phải chiêu đãi người mua trong ngành thương mại, tức là làm thế nào để người mua hàng hoặc mua dịch vụ thích người bán hàng hay bán dịch vụ. Nếu người mua hài lòng, họ sẽ quay trở lại nhiều lần khác ở những nơi họ thích. Nghĩ như thế không sai, nhưng không hoàn toàn chính xác. Thực tế hai chữ “phục vụ” không chỉ áp dụng trong việc mua bán mà còn dành cho nhiều trường hợp và nhiều lãnh vực khác, kể cả chuyện chính trị, và những nơi thuộc về tín ngưỡng tôn giáo.

Thỉnh thoảng, tôi thấy người Việt mình hay quảng cáo cho cơ sở thương mại của họ bằng câu có tính cách khẩu hiệu theo kiểu “giật gân” (slogan) để tạo sự chú ý của người khác giống như, “Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi.” Vậy mà không ít những nơi có lời quảng cáo như thế, người ta tới một lần và không bao giờ muốn quay trở lại bởi vì người ta đã vui lòng đến và cũng đã “kinh hoàng” trước khi ra đi. Tôi từng có kinh nghiệm đó. Tôi không nói những nơi đó quảng cáo dối trá hay cường điệu. Tôi nghĩ chắc là họ cũng muốn làm “vừa lòng khách đi” nhưng vì chưa được huấn luyện nên họ không biết làm thế nào để khách hài lòng giống như người Âu-Mỹ quan tâm về sự hài lòng của khách hàng qua ý niệm “Customer satisfaction is a top priority.”

Mỗi buổi sáng thức dậy, sau khi một người bước chân xuống khỏi giường, người đó có thể áp dụng phương cách “phục vụ” người khác bằng việc làm và lời nói để mang lại niềm vui, và hạnh phúc cho nhau, tức là cho những người thân yêu trong gia đình của mình. Đề tài “Nghê Thuật Phục Vụ Khách Hàng và Giao Tiếp Hằng Ngày” là một đề tài thiết nghĩ ai cũng nên quan tâm, tham khảo, và áp dụng vào đời sống của mình cho đến khi mình không còn khả năng giao tiếp với người khác, hoặc từ giả cuộc đời này.

Liên quan chuyện mua bán, người Mỹ rất quan tâm việc làm thế nào để khách hàng hài lòng như đã nói. Làm sao cho khách hàng hài lòng hoàn toàn khác với nịnh bợ khách hàng. Ai biết cách phục vụ khách hàng, khách hàng sẽ vui. Ai có thái độ nịnh bợ người khác, người ta sẽ cười vào mũi mình. Nói chung, dân tộc nào hay văn hóa nào cũng đều ghét hay khinh bỉ những kẻ nịnh bợ người khác.

Người Âu-Mỹ đã chính thức đưa sự quan tâm về “customer service” thành môn học và xem đó là một nghệ thuật, “The Art of Customer Service”. Các công ty lớn nhỏ tại Hoa Kỳ, nhất là các công ty lớn, những nhân viên nào có nhiệm vụ phải thường xuyên tiếp xúc khách hàng, dứt khoát nhân viên đó phải học môn này và bắt buộc phải áp dụng nó hằng ngày trong sự giao tiếp với mọi người. Nếu ai bị khách hàng than phiền nhiều hơn một lần, điều đó đồng nghĩa với việc người đó tự làm “bể nồi cơm” của chính mình.

Cung cách của một người khi giao tiếp với mọi người trong đời sống hằng ngày có “liên hệ mật thiết” với vấn đề phục vụ khách hàng và ngược lại. Một người có lối cư xử vụng về hay thiếu thân thiện với những người xung quanh, chắc chắn người đó không thể là một người có khả năng giao tiếp với khách hàng trong ngành thương mại. Nếu người đó thành công trong ngành thương mại, có thể sự thành công đó đến từ một yếu tố khác, hoặc đáng lẽ người đó phải thành công hơn thế nữa thì mới phải.

Tôi xin phép được hỏi quý độc giả rằng: Có bao giờ quý vị tỏ ra khó chịu bởi cung cách tiếp đãi khách hàng ở một nơi nào đó? Thí dụ: Quý vị không may gặp một người trong siêu thị, văn phòng, hay nhà hàng tiếp khách với gương mặt rất hắc ám, quý vị nghĩ sao? Thái độ của họ y như những tên công an VC đang chuẩn bị hỏi cung hay tra tấn những người “thấp cổ bé miệng”, quý vị có hài lòng không? Có bao giờ quý vị tỏ ra bực mình vì giống như mình vô lý bị kẻ khác xúc phạm bởi cách cư xử của người đó dành cho mình? Thí dụ: Quý vị gặp một người bản xứ hoặc người Việt Nam nào đó có gương mặt thiếu thân thiện với quý vị, và thái độ của họ đối với quý vị như thể quý vị không xứng đáng để họ nói chuyện, thử hỏi quý vị có muốn gặp hay giao thiệp với người đó không? Hỏi tức là trả lời. Chắc chắn là KHÔNG.

Có bao giờ chúng ta tự hỏi: Những thứ mà chúng ta từng bực mình hay khó chịu đối với người khác, chính mình cũng từng phạm phải mà mình không hay biết? Đây là điều tôi luôn trình bày trong những lần tôi có dịp nói chuyện về “Nghệ Thuật Phục Vụ Khách Hàng và Giao Tiếp Hằng Ngày” đối với những nơi mà những người chủ Mỹ lẫn Việt sẵn sàng trả tiền thù lao cho tôi để nhân viên của họ nghe tôi nói. (1)

Nếu có quý độc giả nào cho rằng mình chưa từng nghe lời than phiền sau đây, tôi rất phục, bởi vì quý vị đã đạt đến mức “thượng thừa” về việc bỏ ngoài tai những tiếng thị phi của người này hay kẻ khác. Tôi nghe người ta than phiền như vầy: “Cái chùa đó, cái nhà thờ kia, cái thánh đường nọ, hay cái thánh thất ấy, họ chỉ cần tiền của mình chứ chẳng cần quan tâm đến ai. Oh yeah! Nếu có, bảo đảm, họ chỉ quan tâm đến người nào cúng nhiều tiền, dâng hiến nhiều của mà thôi.” Điều này đúng hay sai tôi không biết, nhưng tôi từng nghe đầy tai như thế. Tôi không tin là các nơi đó tệ đến thế, nhưng có lẽ do họ nghĩ nơi đây là chỗ thiêng liêng, cần gì phải “chiêu đãi khách hàng”. Nếu có ai nghĩ như thế là vì người đó quá mức thiêng liêng bình thường, hay còn gọi là “thiêng liêng quá mấu”. Chỗ nào có con người, chỗ đó có sự bất toàn, chỗ đó luôn cần phải rút tỉa kinh nghiệm để tồn tại.

Tôi có hoài bão là làm sao để tôi có thể góp phần thay đổi lề lối trong các sinh hoạt chung, và các ngành mua bán của người Á Đông, đặc biệt là người Việt Nam. Quý độc giả có thể tìm hiểu thêm những gì chúng tôi đã và đang làm để đạt hoài bão ấy và cũng để “kiếm cơm” cho gia đình mình tại link này: http://www.pbc21.com

Tôi không phải là người tài giỏi về ngành thương mại. Tôi cũng không phải là người có đủ khả năng hay “tư cách” để dạy người khác làm giàu bởi vì chính tôi không phải là người giàu có về mặt vật chất. Ngoài xã hội, lúc nào cũng có những người đáng bậc thầy thiên hạ trong các ngành nghề và người ta đã thành công lừng lẫy trên thương trường khiến người khác cần học hỏi từ họ. Tuy nhiên, tôi có học về một lãnh vực chuyên môn. Tôi có nghiên cứu, có kinh nghiệm, và có sự thích thú để bàn về lãnh vực mà người Mỹ gọi là “The Art of Customer Service” (Nghệ thuật phục vụ khách hàng). Tôi muốn mang những hiểu biết của mình để mách cho những ai muốn tìm hiểu lãnh vực này, hầu người đó có thể tự thăng tiến trong các ngành nghề. (2)

Tôi có một cá tính có thể “không giống ai” đó là khi đứng trước một điều gì đó không hoàn hảo, thay vì chỉ trích, chê bai, hay ta thán, tôi thích góp phần sửa đổi, vun bồi, làm sao cho nó khá hơn, hay khởi sắc hơn. Thật sự, tôi không hài lòng về “khâu” tiếp đãi khách hàng từ các cơ sở thương mại của người Á Đông, đặc việt là người Việt Nam, và tôi có THAM VỌNG muốn góp phần cải sửa điều đó. Dĩ nhiên, tôi chỉ có thể chia sẻ những kiến thức này cho những ai muốn học hỏi, muốn có sự thay đổi để tự thăng tiến trong lãnh vực mà mình chọn. Tôi không thể dạy những người đã hài lòng về sự thành công của mình, và họ tự thấy không cần học hỏi thêm điều gì từ người khác.

Không ít người Việt Nam từng khen người Mỹ có cử chỉ và lời nói thân thiện với khách hàng trong lãnh vực thương mại. Những người này không tiếc lời chê người Việt Nam hay người Á Đông là không có lối tiếp khách ân cần như người Mỹ. Phe ta khen người bản xứ vui vẻ và chê phe mình mua bán mà có cái “bản mặt” không vui vẻ, nhưng rất tiếc chính những người có lời lẽ khen hay chê đó không rút ra được bài học cho chính mình.

Có phải người Mỹ tốt và tử tế hơn người Việt Nam? Không! Chắc chắn là không. Người Việt Nam của mình cũng tốt và cũng tử tế với mọi người giống như người Mỹ hay những dân tộc khác. Điểm khác biệt là nhiều người Mỹ được huấn luyện về môn “chiêu đãi” nhau, nhưng người Việt mình không mấy quan tâm đến điều này. Người Mỹ không chỉ học cho biết, nhưng họ mang ra áp dụng những điều họ học vào công việc hằng ngày.

Chính dân tộc Trung Hoa là tác giả của thành ngữ: “A man without a smiling face must not open a shop”. Tạm phỏng dịch: “Một người không có gương mặt vui tươi, chớ nên mở cửa hàng mua bán.” Cách giao thiệp hay chiêu đãi khách hàng của dân tộc Trung Hoa thế nào thiết nghĩ tôi không cần bàn tới bởi ai cũng đã biết, và “tùy người đối điện”.

Người ta không thể đổ thừa cho Thiên Chúa hay Ông Trời về tánh khí của mình. Đừng bao giờ khẳng định rằng, “Trời sanh tôi như thế” bởi ai cũng có thể chọn lựa để làm nên tánh tình của mình.

Bất cứ ai muốn có tánh thân thiện phải tập tánh thân thiện. Ai muốn có tánh ân cần và chu đáo, phải tập tánh ân cần và chu đáo với mọi người. Ai muốn có lời nói mềm mại và ân hậu phải tập cách kiềm hãm miệng lưỡi để khi cần mở miệng lời nói của mình được mềm mại và có ân hậu. Ai nuốn có phong cách bặt thiệp phải tập tánh bặt thiệp. Ai muốn có gương mặt tươi cười vui vẻ, chớ nên nhăn nhó trước những thứ không đáng nhăn nhó, và phải tập tánh tươi cười vui vẻ. Ai muốn có tánh can đảm phải tìm cách rèn luyện sự can đảm. Ai muốn lời nói của mình đáng cho người khác tin tưởng, người đó nên “hà tiện” lời nói dối cho dù những lời nói dối đó được cho là “vô hại”. Ai muốn trở thành người lịch lãm phải học những điều hay lẽ phải từ người khác để trở nên lịch lãm. Ngay cả những người có những biệt tài, nếu muốn có sự khiêm nhường, phải tìm cách đè đẹp tánh kiêu ngạo của mình. Dĩ nhiên, không ai có khả năng làm vừa lòng hết mọi người trong thiên hạ.

Kết luận
Chuyện vui chơi mà người ta còn tập luyện để đạt mục đích hoàn hảo, còn cách giao tiếp trong chuyện làm ăn, mua bán, làm chính trị, sinh hoạt tôn giáo, và các giao tiếp khác hằng ngày mà lẽ nào người ta lại xem nó không quan trọng. Bao nhiêu bằng chứng cho thấy, trong sinh hoạt hằng ngày, một ánh mắt thân thiện, một lời nói thân mật, và một hành động chí tình đã giúp mọi người giải quyết bao nhiêu chuyện khó khăn và những xung đột tưởng chừng vô phương “cứu chữa”.

Nói chung, ai muốn mình có những cử chỉ và lời nói khiến người khác thích giao du với mình, người đó phải tự học tập và phải kiên trì rèn luyện. Chắc chắn một bài nói chuyện hay một đề tài thuyết trình về một lãnh vực nào đó, người ta không thể nghe xong sẽ làm được ngay, nhưng nếu người ta ghi nhận những điều đó một cách nghiêm chỉnh và thường xuyên áp dụng vào đời sống hằng ngày, ai cũng có thể đạt được những điều mình mong muốn.

Huỳnh Quốc Bình
Email: huynhquocbinh@yahoo.com

Ghi chú:

  1. Tôi dự trù từ nay trở đi tôi sẽ dành thêm thì giờ để đến một số nơi nói miễn phí về đề tài này trong tinh thần mang phúc lợi chung cho cộng đồng người Việt.
  2. Ngày 7 tháng 5, năm 2023 tới đây tôi sẽ nói trong buổi tổ chức gây quỹ của Hội New Hope Media Network tại Portland, Oregon. Quý độc giả có thể tham khảo tại đây: http://www.newhopemedianetwork.net
Posted in Tác giả Huỳnh Quốc Bình | Leave a comment

Audio: Trí Thức và Tri Thức

Bài giảng luận: 24 phút (DT) St.
Đề tài: Trí thức và tri thức
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình

 

 

Posted in Đời Sống An Bình | 2 Comments

Audio: Cần Nghiêm Khắc Với Chính Mình!

Bài giảng luận: 24 phút (DT) St.
Đề tài: Cần Nghiêm Khắc Với Chính Mình
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình

Posted in Đời Sống An Bình | Leave a comment

Audio: Đạo và Đời!

Bài giảng luận 24 phút (DT) St.
Đề tài: Đạo và Đời!
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình

Posted in Đời Sống An Bình | Leave a comment

Tôi Khoái Đi Chợ


Huỳnh Quốc Bình

Đi chợ là thú vui của tôi từ nhỏ đến giờ, nó vui giống như tôi được đi xem xi-nê hay xem cải lương thời tôi còn niên thiếu.

***


Sau khi ra đến hải ngoại, người ta thấy hình ảnh những đàn ông Việt Nam đi chợ mua thức ăn là chuyện bình thường, nó giống như thành ngữ, “chuyện thường ngày ở huyện” mà thôi. Hồi còn ở bên quê nhà, các “đấng mày râu” mà xách giỏ đi chợ hiếm lắm. Ai ở vào lứa tuổi học sinh hay thiếu niên mà xách giỏ đi chợ, sẽ được mọi người hiểu là tụi nó đi chợ cho mẹ hay cho chị. Riêng những thanh niên chững chạc, hay đàn ông có địa vị trong xã hội mà xách giỏ ra chợ mua thức ăn, chắc chắn thế nào thiên hạ cũng sẽ nhìn họ bằng cặp mắt “thương hại” bởi vì người ta cho rằng đây là những ông đang nuôi vợ đẻ, hoặc bị vợ đì mà thôi. Chính vì thế, đối với một số người Việt Nam, đàn ông mà đi chợ trông nó “nhược” làm sao ấy.

Bản thân tôi thì khác, thật sự tôi rất thích đi chợ mua thức ăn dù không được vợ nhờ hay “bị vợ đì”. Lúc tôi chưa về hưu, hằng ngày đi làm về, nếu không bị vợ réo về nhà gấp ăn tối với nàng và các con, tôi thường tạt ngang một chợ Việt hay Mỹ nào đó cũng được, để mua vài món thức ăn mang về bỏ trong tủ lạnh dù không được vợ sai hay vợ biểu. Được đi chợ ngắm món này, nhìn món kia, đối với tôi là một thú vui giống như người ta đi vào vườn hoa ngắm các cây kiểng. Tôi nói thật, không đùa.

Đi chợ mua thức ăn cho gia đình hay cho vợ con, chắc chắn không phải là nhược hay nhục theo cách suy nghĩ của một số đàn ông Việt Nam hay Á đông nói chung. Trái lại, theo tôi, đàn ông mà biết xách giỏ đi chợ là một hình ảnh đẹp của người chồng biết thương yêu vợ con nên muốn giúp đỡ vợ con.

Nhớ hồi nhỏ lúc tôi ở tuổi mới vào Trung Học, Dì Năm, em của Má tôi nhờ tôi cầm tiền ra chợ trao cho Dì Út đang mua bán ngoài chợ. Dì Năm cũng trao thêm cho tôi số tiền nhỏ để tôi mua vài món rau cải mang về cho dì ấy nấu nồi canh chua cho Ông Bà Ngoại và cả nhà ăn tối. Tôi nhớ thời đó, khoảng năm 1968, mấy bà nội trợ nấu nồi canh chua thật đầy đủ cá tôm cho khoảng năm bảy người ăn, không quá mười đồng. Thế mà nồi canh chua lần đó mấy bà dì của tôi phải tốn hơn mấy trăm đồng. Tức là tôi đã làm bay hết số tiền mà tôi có “sứ mạng” chuyển giao từ bà dì này qua tay bà dì kia. Lần đó tôi đã bị mấy người lớn sống bằng nghề cờ gian, bạc lận cám dỗ. Tôi đã thua sạch số tiền đó trong sòng tài-xỉu ở một đầu hẻm nhỏ gần chợ. Nhờ “nồi canh chua đắc giá” lần đó mà tôi nhớ đời, tôi nhớ đến bây giờ. Đó cũng là lần tôi dặn lòng mình là không bao giờ đặt chân đến hay bén mảng đến các chỗ cờ bạc, đỏ đen cho dù chỉ để mua vui vài mươi đồng hay vài mươi phút không đáng kể.

Thời niên thiếu tôi rất mong được người lớn sai đi chợ hay cầm cái tô cái chén đến tiệm tạp hóa gần nhà mua thêm những gia vị nấu ăn. Thường thường mấy dì hay nhờ tôi mua thêm tương, đường hay hành tỏi, nước mắm, nước tương, nhưng tôi khoái nhất là được nhờ đi mua đường. Loại đường nào tôi cũng được “hưởng” trước. Nếu là đường cát, thế nào tôi cũng tấp vô trong hẻm, quay mặt vô tường, mở gói đường ra le lưởi liếm một miếng. Nếu là đường mía, tôi không ngần ngại sử dụng ngón tay không mấy sạch của mình quẹt một miếng bỏ vào miệng và nuốt vội vào bụng để cho chất ngọt mang đến cảm giác đả thèm cho một thằng nhỏ thường thiếu thốn kẹo bánh như tôi. Phải nói rằng những lần “ăn chận” chất ngọt như thế nó sướng ơi là sướng, và ngon ơi là ngon đối với thằng nhóc thiếu chất ngọt như đã nói.

Lúc lớn khôn hơn một chút, tôi thường đem chuyện “ăn chận đường” kể cho mấy thằng bạn con nhà nghèo cùng xóm nghe và cả đám cười té ngữa bởi chúng nó từng làm điều đó trước tôi. Có thằng còn nói như là một thành tích rằng: “Tao đố cha thằng con nhà giàu nào có được cái thú giống như tụi mình”. Có thằng thì lành hơn chúng tôi, tức là nó không “ăn chận” mà chỉ mong được người lớn ra lệnh cầm chén đi mua đường mía mang về nhà và phần thưởng của nó là phần đường còn dính trong chén được mẹ hay chị nó đổ nước cơm sôi vào cho nó thưởng thức.

Viết đến đây tôi bổng nhớ đến những anh bạn của tôi thời niên thiếu. Tôi thật sự ngậm ngùi vì hình dung lại trong số bạn của tôi khi trưởng thành, nhiều anh đã hy sinh trong thời chiến chống VC xâm lược. Riêng tôi, bây giờ lưu lạc xứ người, tuổi đã cao, đời sống khá đầy đủ tiện nghi, trong nhà có đủ mọi loại thức ăn, kể cả mấy hủ đường đủ loại, nhưng tôi không bao giờ dám đụng đến chúng nó cho dù tôi chưa bị tiểu đường hay có lượng đường cao trong máu.

Trở lại chuyện đi chợ để khỏi lạc đề. Nếu chỉ nói trên phương diện đời sống bình thường của một con người bình thường, không nói chuyện thiêng liêng gì ở đây; xin thú thật, ngoài chuyện mê đọc sách báo và viết bài, tôi mê nhất là đi vào các chợ để mua vài món thức ăn như thịt cá hay rau cải mang về cho vợ. Đây là thú vui của tôi từ nhỏ đến giờ, nó vui giống như tôi được đi xem xi-nê hay xem cải lương thời tôi còn niên thiếu.

Sau khi ra hải ngoại, lúc chưa lập gia đình, lúc còn đi học và đi làm, công việc đi chợ không chỉ vì sở thích của tôi, mà thực tế, nếu tôi không tự đi chợ thì ai đi cho tôi? Tôi còn ý thức câu nói của người xưa “trai khôn tìm vợ chợ Đông” nên chợ là chỗ mà tôi nghĩ rằng con trai chưa vợ thỉnh thoảng cũng nên đến đó cho biết.

Tôi không gặp Nhà Tôi trong chợ như câu thành ngữ vừa nêu. Nhà Tôi là con gái lớn nhất trong một gia đình đông con. Ngày nay tôi và các con tôi được hưởng tất cả tài nấu nướng hay sự đảm đang mà nàng có lúc nàng còn là con gái lớn trong một gia đình đông con. Thực chất, Ba Má của Nhà Tôi có chủ trương hễ là con gái, ngoài chuyện học hành cũng phải biết chuyện nội trợ nữa.

Ông nào bị hay được vợ giao cho việc đi chợ cũng đều có kinh nghiệm giống nhau. Tức là hay bị mấy bà “rầy” một cách oan uổng. Khi tôi đi đâu, trước khi về nhà tôi có thói quen hay ghé vào chợ cho dù tôi chẳng có nhu cầu mua món gì cả. Vào chợ hễ thấy thức ăn nào mà tôi cho là ngon, tôi liền mua về cho gia đình thưởng thức. Nếu mọi người không thích, nhất là Nội Tướng của tôi mà không thích, tôi bị nàng cằn nhằn, “Ba cái thứ này, ba cái đồ yêu này ngon lành gì mà anh mua cho cố”. Nếu gặp loại ngon, tôi cũng bị “la” rằng, “Sao mà hà tiện quá vậy anh Hai, đồ ngon như thế này mà sao anh mua có ít xịu vậy?”. Nói chung, mua cách nào hay đường nào tôi cũng lãnh đủ hay “từ chết đến bị thương” với vợ con.

Tôi có chút bí quyết về vụ đi chợ, xin phép được chia sẻ với “phe ta”. Quý ông phải nhớ điều này: Vào chợ muốn chọn lựa đúng thức ăn ngon mang về nhà mà không bị vợ la, là khi vào chợ đừng vội mua. Găp lúc chợ đông người càng tốt. Hãy để ý mấy bà, mấy cô, nhất là mấy bác lớn tuổi lựa thức ăn. Hễ món nào họ cầm lên bỏ xuống lần thứ nhất, đừng chú ý. Nếu quý bà chọn món thứ nhì và quý bà cầm lên lật qua lật lại ngắm nghía vài giây, định bỏ vào giỏ nhưng lại thôi và chọn món khác hay cái khác. Xin phe ta hãy lấy món đó cho vào giỏ mình ngay là chắc ăn như bắp. Không ngon, không tươi, và không tốt, không lấy tiền. Tại sao tôi dám nói chắc nịch như thế? Lý do, quý bà đã chọn món nào lần thứ nhì, phần nhiều là tốt rồi, nhưng tại vì quý bà vẫn chưa hài lòng nên muốn tìm thêm cái khác. Vì tìm hoài nên có khi quý bà vớ nhằm cái tệ hơn mà thôi.

Trước khi kết luận bài viết này tôi xin phép kể một chuyện có thật liên quan đến việc “đẩy xe” thức ăn cho vợ đi chợ.

Tôi nhớ lâu lắm rồi, chắc khoảng năm 2005 gì đó, có lần vợ chồng chúng tôi đến chợ Việt Nam vào ngày cuối tuần để mua thức ăn cho cả nhà. Xin khai thiệt: Mỗi khi vào chợ tôi thường đẩy xe thức ăn “lót tót” theo sau gót chân vợ bởi vì tôi nghĩ rằng nàng có công nấu nướng, còn mình chỉ “giỏi ăn” nên có dịp là phải tìm cách giúp vợ hay nịnh vợ một chút cho vui cửa vui nhà. Lúc tôi đẩy xe thức ăn lòng vòng trong chợ, tôi gặp một “cao niên” Việt Nam. Ông là một cựu sĩ quan cao cấp trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Ông qua Mỹ theo diện H.O. Vị này tôi từng hân hạnh quen biết trong sinh hoạt cộng đồng. Nghe đâu thời còn ở trong quân đội, ông là người từng chỉ huy cả tiểu đoàn và “hét ra lửa” nhưng trông ông rất hiền hậu. Lần gặp gỡ này ông cũng đẩy xe thức ăn cho vợ đi chợ giống như tôi. Sau mấy câu chào hỏi, ông lên tiếng trước rằng:

  • Qua Mỹ này đàn ông mình nhược quá anh Bình ơi.
  • Nhược cái gì thưa anh? Tôi hỏi.
  • Thì bọn đàn ông mình hay bị vợ sai vặt hoặc phải đẩy xe cho vợ đi chợ như anh thấy nè, chứ ở Việt Nam làm gì có chuyện này. Ông nói theo kiểu nửa đùa, nửa thật, và than thở.
  • Em nghĩ khác anh. Anh em mình mà được quý bà sai vặt, còn được đẩy xe thức ăn cho vợ đi chợ tức là anh em mình còn ngon đó chứ. Ông anh cứ tưởng tượng, nếu quý bà chẳng bao giờ nhờ anh em mình làm gì cả, hoặc khi quý bà đi chợ cũng không thèm nhờ anh em mình lái xe, hoặc đẩy xe thức ăn cho quý bà rảnh tay chọn lựa món này món kia, có phải anh em mình như thành phần bị phế thải, hoặc bị “vứt đi” hay sao?
    Nghe tôi nói xong, ông ấy cười vang và nói: “Gặp anh Bình, nghe anh nói khích lệ như thế khiến tôi lên tinh thần quá chừng. Thật là ấm lòng chiến sĩ”.

Kết Luận
Tôi viết bài này sau khi tôi đọc được bài “Đi Chợ Cho Vợ!” của tác giả K. Nguyên chứ tôi không có ý gửi gấm một điều gì thầm kín trong bài viết của mình. Quý độc giả có thể đọc bài viết ấy tại đây: https://aihuubienhoa.com/p122a1755/10/di-cho-cho-vo-k-nguyen

Hy vọng là bài viết này của tôi và của tác giả K. Nguyên sẽ phần nào an ủi những anh nào hay ông nào cảm thấy “xấu hổ” khi phải đi chợ cho vợ. Chồng mà được vợ nhờ là còn có phước đó. Đàn ông nào mà vợ không muốn nhờ hay không dám nhờ, thành phần đàn ông đó ngoài xã hội chắc chắn mọi người phải đành phải “bó tay” với họ mà thôi.

Hồi tôi còn nhỏ, lúc học tiểu học tôi hay bị ngoại la và mấy dì rầy. Sau khi lớn hơn tức là lúc học trung học tôi được về ở chung với gia đình, tôi tiếp tục bị má và chị mắng yêu rằng: Lớn lên mầy chỉ có nước làm mọi cho vợ chứ ai nhờ cậy được gì. Bây giờ khôn hơn, già hơn, và kinh nghiệm đời hơn, quả thật, tôi đang “làm mọi” cho vợ con mà vẫn “bị rầy” như ăn cơm bữa, chứ sá gì cái chuyện “đi chợ cho vợ” như tác giả K. Nguyên đã than.

Huỳnh Quốc Bình

Posted in Tác giả Huỳnh Quốc Bình, Đời Sống Quanh Ta | Leave a comment