Mọi thắc mắc về Trang Nhà này, quý thính giả và độc giả có thể liên lạc:
e-mail: huynhquocbinh@yahoo.com
Mọi thắc mắc về Trang Nhà này, quý thính giả và độc giả có thể liên lạc:
e-mail: huynhquocbinh@yahoo.com
Bài giảng 24 phút (St.)
Đề tài: Năm Mới- Người Mới và Việc Mới
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình
Xin quý vị vui lòng giúp quảng bá chương trình giảng luận này đến nhiều người khác.
Nếu có ai muốn tâm tình, thắc mắc, kể cả phản bác những lời lẽ trong bài giảng này, xin vui lòng liên lạc:
(503) 568-8905
Email: doisonganbinh@yahoo.com
Lại Tiếp Tục Xuống Giá
Huỳnh Quốc Bình
Không phải lúc nào giáo quyền và đám đông cũng đúng, và không phải lúc nào thiểu số cũng sai. Xin đừng ai vô tình để cho ngày Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh bị xuống giá hay “xuống cấp” một cách trầm trọng.
Hằng năm, người ta thấy các siêu thị hay trung tâm mua bán những loại xa xí phẩm tăng giá các mặt hàng mới lạ trước và ngay cao điểm các ngày lễ. Sau các mùa lễ ấy, nó lại xuống giá một cách thật thấp. Những tuần lễ cuối năm, người ta kéo nhau đi mua sắm hàng hóa, vật dụng, thực phẩm dành cho Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh. Sau đó, mọi người lũ lượt đi mua sắm đồ hạ giá để dành cho cả năm, nhưng tình yêu thương đích thực dành cho nhau bằng những việc làm cụ thể, ít được ai chú ý. Điều này đã khiến tôi mường tượng đến ngày “Sinh Nhật Con Trời”, được nhiều người tổ chức chẳng khác gì người ta tổ chức mừng sinh nhật cho một đứa bé dưới trần gian. Người ta chỉ thích chưng diện, no say, còn “đứa nhỏ”, bị bỏ quên, nó phải ôm chai sữa lạnh tanh nằm ngủ ở một góc phòng nào đó với con chó nhỏ trong nhà.

Cho dù quý độc giả đọc những lời này trước ngày “Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh”, hoặc ngay cao điểm, hoặc sau ngày này, tôi cũng xin được thưa cùng mọi người rằng, ngày lễ trọng đại này, ngày càng “xuống giá”.
Như đã nói, Thánh Kinh không dạy về việc tổ chức ngày Mừng Chúa Giáng Sinh. Nếu con người muốn tổ chức để bày tỏ lòng biết ơn của mình với Chúa, cũng tốt thôi. Tuy nhiên, con dân Chúa dứt khoát không thể quên rằng, “Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh” KHÔNG phải là hình ảnh của những cây thông, ánh đèn màu, gói quà, con gà tây, hay ông già Nô-en. Thời điểm này cũng không nhất thiết phải có tiệc giáng sinh rình rang, hoặc những buổi tổ chức ăn uống đông người theo kiểu vui chơi.
Thử nghĩ, hằng năm tôi đứng ra tổ chức Mừng Chúa Giáng Sinh thật tốn kém về mặt vật chất. Tôi và mọi người chụp hình, quay phim, phô trương trang phục, khoe giọng hát, và cách biểu diễn những bài Thánh Ca sao cho thật thu hút người nghe, nhưng sau đó tôi không làm gì cả. Tôi chỉ biết ngồi nhà chờ năm sau tổ chức tiếp. Trong đời sống hằng ngày, lòng yêu mến Chúa và thương người của tôi lại yếu xìu. Tệ hơn nữa khi tôi chỉ tổ chức Lễ Giáng Sinh theo kiểu mời mọi người tụ họp sao cho đông để tôi đếm đầu người báo cáo với “bề trên”. Trong những lần như thế tôi lại không nói được một cách tích cực về sự giáng trần của Đức Chúa Jesus, sự chết và sự sống lại của Ngài thì tôi còn gì tệ hơn? Nếu tôi tiếp tục có đời sống như thế, chắc Nước Thiên Đàng còn xa lắm đối với tôi và những người tham dự.
Nếu có ai nghĩ khác tôi và muốn lên án tôi về những gì tôi trình bày, tôi sẳn sàng chấp nhận. Tôi không ngại nói hay làm những điều “không giống ai” nhưng những điều đó không xa rời lời dạy của Thánh Kinh.
Trong bài viết, “Nhắc Về Sự Chết Của Chúa Trong Mùa Giáng Sinh”, người viết từng thưa cùng quý độc giả rằng: Tổ chức kỷ niệm ngày Đức Chúa Jesus giáng sinh là ý của con người. Rao truyền sự chết và sự sống lại của Chúa Cứu Thế mới là ý Chúa. Các sách Phúc Âm trong Kinh Thánh không hề có một chỗ nào nói rằng Đức Chúa Jesus tức là Chúa Cứu Thế giáng sinh vào ngày 25 Tháng Mười Hai. Kinh Thánh cũng không đề cập đến việc con dân Chúa phải tổ chức kỷ niệm ngày Đức Chúa Jesus giáng trần. Trái lại, Kinh thánh khuyến cáo con dân Chúa phải tưởng niệm sự chết của Ngài và căn dặn là hãy làm điều đó để nhớ đến Chúa và rao truyền sự chết của Chúa cho tới khi Ngài trở lại thế gian để phán xét những kẻ có tội.
Tôi không chống đối việc tổ chức ngày này với bất cứ hình thức nào. Tuy nhiên, khi con dân Chúa tổ chức hay nhắc đến Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh, phải là biểu tượng của yêu thương. Nếu tổ chức ngày quan trọng này như một hình thức, coi chừng, nó chỉ làm cho người chưa có niềm tin về Thiên Chúa sẽ phí tiền và người nhận mình là con dân Chúa bị trúng kế của ma quỷ. Thực tế, Đức Chúa Jesus muốn con dân Chúa rao truyền sự chết, sự sống lại, và sự thăng thiên của Ngài, chứ không phải tổ chức ngày sinh nhật của Ngài theo truyền thống do con người bày ra.
Tôi không nói rằng việc tổ chức hay các sinh hoạt liên quan đến Ngày Giáng Sinh là sai, mà tôi muốn nói về tinh thần của buổi tổ chức. Chúng ta có thể tổ chức ngày lễ lớn này bằng cách nào tùy thích, nhưng nếu mình để cho hình ảnh Hài Nhi Jesus và ý nghĩa về sự giáng trần của Chúa Cứu Thế Jesus bị lu mờ trong lòng mọi người, chúng ta (Con dân Chúa) thật sự đã làm cho ngày trọng đại này bị xuống giá một cách trầm trọng.
Đọc Thánh Kinh, Phúc Âm Ma-thi-ơ, đoạn 2, chúng ta sẽ thấy chính Đức Chúa Jesus tức là Chúa Cứu Thế, trong thân xác con người, Ngài cũng từng là một người tị nạn giống như người Việt Nam chúng ta lánh nạn Việt cộng sau ngày 30-4-75, hoặc tiếp tục sau này. Đấng Cứu Thế đã cùng Cha Mẹ phần xác của Ngài lánh nạn Ông Vua Hê-rốt qua xứ Ê-díp-tô, bởi ông vua này tưởng lầm rằng Đức Chúa Jesus sẽ trở thành vị vua trần gian của xứ Giu-đê, là xứ mà ông đang là vua; nên bằng mọi cách phải giết cho được “Hài Nhi Jesus”.
Khi khởi sự giảng về Nước Trời, Đức Chúa Jesus đã giảng rằng, “Các ngươi hãy ăn năn, vì Nước Thiên Đàng đã đến gần” (Ma-thi-ơ 4:17). Chúa lập các môn đệ và biến đổi họ từ người đánh cá, thành những tay “đánh lưới người”. Chúa đi khắp xứ Ga-li-lê, dạy dỗ và giảng tin lành của Nước Đức Chúa Trời, chữa lành mọi thứ tật bệnh trong dân. Tôi nghĩ, ngày nay chúng ta phải biết bắt chước Chúa, phải giảng về sự ăn năn, phải cáo trách tội lỗi cho dù mình phải mất chức “mục sư”, “giáo sĩ” hay “linh mục”. Chúng ta phải giống Chúa là lên án tội lỗi nhưng không ruồng bỏ những tội nhân biết ăn năn.
Khi Đức Chúa Jesus phán, “Các người hãy ăn năn, vì Nước Thiên Đàng đã đến gần”, chắc chắn hỏa ngục cũng không còn xa lắm hay đã kề bên. Trong tinh thần này, vào Tháng Mười Hai, năm 2022, tôi có viết quyển sách nhỏ, “Chọn Thiên Đàng hay Hỏa Ngục” để giới thiệu sự cứu rỗi của Chúa đến những ai muốn tìm hiểu lẽ đạo của Chúa. Trong bài viết này, tôi xin trân trọng giới thiệu những chi tiết đó tại đường link: https://huynhquocbinh.net/2022/12/25/chon-thien-dang-hay-hoa-nguc/
Liên quan đến việc tổ chức “Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh”. Trong Thánh Kinh không hề có một chỗ nào nói rằng Chúa Cứu Thế Jesus giáng sinh vào ngày 25 tháng 12, như đã nói. Tây Lịch mà con người sử dụng ngày hôm nay, khởi đầu từ thời điểm Hài Nhi Jesus lọt khỏi lòng mẹ phần xác là Trinh Nữ Ma-ri, người nữ đồng trinh hết sức đặc biệt đã được Đức Chúa Trời chọn để mang thai Đức Chúa Jesus tức là Đấng Cứu Thế, bởi Đức Thánh Linh. (Ai cũng có quyền không tin, nhưng đây là lịch sử Thánh Kinh và người viết tin tuyệt đối vào điều đó)
Căn cứ vào các dữ kiện trong Thánh Kinh, các nhà bình giải Thánh Kinh, và các sử gia tôn giáo đều đồng ý rằng: Các Hội Thánh Cơ Đốc trong hơn 300 năm đầu tiên của lịch sử Cơ Đốc Giáo và Công Giáo La-Mã không hề giữ lễ Sinh Nhật Đấng Christ. Tổ chức kỷ niệm ngày Đức Chúa Jesus giáng sinh là ý của con người. Rao truyền sự chết và sự sống lại của Chúa Cứu Thế mới là ý Chúa, như đã nói.
Kết luận
Ngày Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh phải là hình ảnh Con Trời giáng trần qua thân xác con người. Con Trời đó tức là Đức Chúa Jesus đã chết một cách đau đớn và “nhục nhã” vì tội của nhân loại. Ngài đã sống lại và thăng thiên. Ai tin vào sự hy sinh, cứu chuộc đó, tội mình được tha và linh hồn mình được cứu.
Ngày “Giáng Sinh” phải là cao điểm để con dân Chúa nhớ ơn Đức Chúa Trời về món quà tuyệt vời mà Ngài ban cho con người, qua sự giáng sinh của Hài Nhi Jesus, là Cứu Chúa của nhân loại. Con dân Chúa không thể tổ chức ngày này chỉ theo truyền thống, hay thói quen hằng năm mà lại thiếu tình yêu thương với người và thiếu sự tạ ơn Trời.
Con dân Chúa đừng để người không hiểu về Thánh Kinh tưởng lầm rằng ngày Lễ Tháng Mười Một hằng năm là ngày lễ “gà tây” và ngày lễ Tháng Mười Hai hằng năm là ngày lễ “cây thông” hay “ông già Nô-en”. Tệ hơn nữa là sau cao điểm Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh, ngày này bị “xuống giá”, hay “hạ giá”, bởi mọi người, nhất là con dân Chúa chỉ biết ùn ùn kéo nhau xếp hàng mua đồ “On Sales”. Xin đừng ai vô tình để cho ngày này bị xuống giá hay xuống cấp một cách trầm trọng như đã nói.
Huỳnh Quốc Bình
Chương Trình Giảng Luận “Đời Sống An Bình”
https://huynhquocbinh.net/category/doi-song-an-binh/
Bài giảng 25 phút (St.)
Đề tài: Tinh Thần Đón MừngLễ Giáng Sinh!
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình
Trong đời sống hằng ngày, tôi có những người bạn, người quen, cùng sinh hoạt trong lãnh vực tôn giáo hay cộng đồng, có đời sống rất tử tế, đáng cho tôi học hỏi. Do tôi tự tìm hiểu hoặc chính họ giới thiệu nên được biết, họ có tín ngưỡng của những tôn giáo khác nhau. (Tôi nói các tôn giáo chân chính, chứ tôi không nói những thành phần mê tín, dị đoan, hoặc những kẻ gian ác đội lốt các tôn giáo.)
Tôi cũng từng quen biết không ít người chẳng có tín ngưỡng tôn giáo nào cả. Họ chỉ có lòng hướng thượng, tức là họ tin có Đấng Tối Cao, thưởng phạt công minh. Dù họ không theo một tôn giáo nào, họ có đời sống tử tế, khiêm nhường, và thân thiện với mọi người. Trái lại, tôi cũng nhìn thấy không ít người thích vổ ngực nhận mình là người “có đạo”, “có tình yêu thương”, “có lòng từ bi hỉ xả”, có “sự thông sáng” từ Trời, từ Thiên Chúa, hay Ngọc Hoàng Thượng Đế, nhưng thực chất, đời sống của họ giống như thể bọn vô thần hay phường vô đạo.
Trong bài giảng, “Tinh Thần Đón Mừng Lễ Giáng Sinh”, tôi chỉ dám đề cập đến những người gọi Thiên Chúa là Cha, tức là Tin Lành và Công Giáo. Đối với những ai ý thức rằng mình là người yếu đuối bất toàn và muốn tìm hiểu về “Sự Cứu Rỗi Của Thiên Chúa”, tôi cũng có lời kêu gọi đặc biệt trong phần kết luận của tôi.
Tôi xin trân trọng mời quý vị và các bạn theo dõi. Sau khi nghe xong, nếu ai cảm thấy thấy thích, xin vui lòng giúp chuyển đến người khác. Nếu có điều gì khiến quý vị và các bạn không bằng lòng, xin cho tôi được lắng nghe những phê bình của quý vị.
Một số ý chính trong bài giảng luận
Hằng năm con dân Chúa khắp nơi trên thế giới tổ chức “Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh” hoặc còn được người đời gọi là tắt là “Ngày Giáng Sinh”. Nói đến ngày này là nói đến tình yêu thương mà Thiên Chúa dành cho con người trần gian theo lời Kinh Thánh. Nhắc đến ngày này là nhắc đến biểu tượng của sự yêu thương. Con dân Chúa có nhiều cách để đón mừng ngày quan trọng này nhưng cho dù cách nào đi nữa, nó phải có sự nghiêm chỉnh và phải thật sự có tình yêu thương trong đó.
Nếu chúng ta tổ chức ngày Mừng Chúa Giáng Sinh một cách trọng đại nhưng lại thiếu tình yêu thương, dửng dưng trước các nỗi khổ của người khác, thích sự đố kỵ, có thái độ ganh gét, và cố ý xem thường nhau, chắc chắn buổi tổ chức của chúng ta là vô ích. Bởi vì, Chúa Cứu Thế Jesus từng phán, “Nếu các ngươi yêu nhau, thì ấy là tại điều đó mà thiên hạ sẽ nhận biết các ngươi là môn đồ ta” (Giăng 13:35).
Nếu có người Công Giáo nào xem thường người Tin Lành và người Tin Lành nào kỳ thị người Công Giáo khi cả hai đều gọi Thiên Chúa là Cha, chắc chắn sự tổ chức của chúng ta sẽ không bao giờ làm đẹp lòng Chúa.
Nếu có người Công Giáo nào gọi Tin Lành là “đám lạc đạo” và nếu có người Tin Lành nào gọi Công Giáo là “bọn tà đạo” khi cả hai đều gọi Thiên Chúa là Cha, chắc chắn Thiên Chúa không bao giờ hài lòng và ban phước cho những ai có lời nói quá khích như thế.
Nếu chúng ta rao giảng về sự giáng trần của Chúa Cứu Thế Jesus và sự chết của Ngài để đền tội cho nhân loại, trong đó có chúng ta, dứt khoát chúng ta không thể tiếp tục làm tội hay triền miên ngụp lặn trong tội lỗi.
Chúng ta không thể giảng một đường mà lại làm một nẻo. Bài giảng hùng hồn của người theo Thiên Chúa Giáo là cách ăn nết ở của mình, chứ không phải do mình giỏi công kích vào niềm tin hay tôn giáo của người khác.
Chúng ta phải sống làm sao hay sống cách nào để cho người không có niềm tin vào Thiên Chúa còn có thể thấy được lẽ đạo của Chúa.
Kinh Thánh đã nói rõ về tình yêu của Thiên Chúa đối với con người trần gian như thế này, “Vì Ðức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời” (Giăng 3:16).
Căn cứ vào những lời dạy của Chúa, tôi có thể nói mà không sợ sai. Bất cứ ai gọi Thiên Chúa là Cha Thánh Trên Trời mà lại giảng dạy hay diễn giải lời Kinh Thánh trong tinh thần đặt Chúa Cứu Thế Jesus không đúng vị trí là Con Trời, Ngôi Hai Trong Chúa Ba Ngôi, đó mới chính là đám lạc đạo hay bọn tà đạo.
Nếu ngày nào người ta vẫn còn thấy ông linh mục này vô cớ xem thường ông linh mục nọ và quyết liệt tranh giành ảnh hưởng của nhau, ông mục sư này vô cớ xem thường và tìm đủ cách triệt hạ uy tín ông mục sư kia, hoặc giữa hàng ngũ mục sư và hàng ngũ linh mục vô cớ kỳ thị nhau, đừng bao giờ giảng về sự nhu mì, khiêm nhường, nhịn nhục, yêu thương, hay nhân từ gì cả.
Nếu chúng ta nhận mình là Tin Lành hay Công Giáo mà có thái độ xem thường nhau, đừng bao giờ nói về tình yêu thương với những người thuộc các tôn giáo khác.
Nếu chúng ta lúc nào cũng tự hào hay muốn chứng tỏ với người khác, mình thuộc thành phần “đạo cao đức trọng”, hay “thiêng liêng” hơn người, hãy coi chừng! Chúa Cứu Thế Jesus từng khuyến cáo những kẻ đạo đức giả thời xưa rằng, “Quả thật, ta nói cùng các người, những kẻ thâu thuế và phường đĩ điếm sẽ được vào nước Ðức Chúa Trời trước các ngươi” (Ma-thi-ơ 21: 31b).
Đối với những ai đang đau khổ, chán chường, và tuyệt vọng, tôi xin mách cho quý vị lời kêu gọi sau đây của Chúa Cứu Thế Jesus, “Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ. Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; nên hãy gánh lấy ách của ta, và học theo ta; thì linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ. Vì ách ta dễ chịu và gánh ta nhẹ nhàng” (Ma-thi-ơ 11:28-30).
Tôi là người từng có lời lẽ lộng ngôn, xúc phạm danh Chúa nhưng trong cao điểm của sự đau khổ, tột cùng của sự kiêu ngạo, Chúa đã bắt phục tôi. Tôi đã đầu phục Chúa, và ngày nay tôi đi rao giảng về ơn phước đến từ Chúa và sự cứu rỗi của Ngài.
Còn nhiều điều quan trọng khác mà quý vị có thể chưa từng nghe trước đây. Những điều đó chẳng có gì cao siêu nhưng rất hiếm. Sở dĩ nó hiếm là vì nó rất dễ làm mích lòng những người chỉ chờ đợi nghe những gì họ thích nghe hoặc muốn nghe mà thôi.
Trân trọng,
Huỳnh Quốc Bình
http://www.huynhquocbinh.net
Bài giảng 25 phút St.
Đề tài: Truyền Thống và Thói Quen
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình
Xin quý vị vui lòng giúp quảng bá chương trình giảng luận này đến nhiều người khác.
Nếu có ai muốn tâm tình, thắc mắc, kể cả phản bác những lời lẽ trong bài giảng này, xin vui lòng liên lạc:
(503) 568-8905
Email: doisonganbinh@yahoo.com
Bài giảng 24 phút St.
Đề tài: Đền Ơn Đáp Nghĩa
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình
Hãy Vui và Hãy Khóc!
Huỳnh Quốc Bình
Khi thiên hạ vui cười, mình tỏ ra nghiêm nghị, không muốn hòa nhập với người ta vì ngại mất tính “thiêng liêng” cũng không sao; nhưng khi người ta đang khóc than, mà mình lại tiệc tùng vui vẻ, thật là khó coi.
Thánh Kinh Tân Ước chép về lời khuyến cáo của Sứ Đồ Phao-lô dành cho Hội Thánh Rô-ma rằng, “Hãy vui với người vui, khóc với người khóc ” (Rô-ma 12:15). Đây là lời dạy sâu sắc của Thánh Kinh về việc con người phải biết cảm thông nhau. Căn cứ vào lời dạy này, hễ là con người, nhất là ai nhận mình là con dân Chúa, người đó dứt khoát phải có lòng quan tâm và phải có sự cảm thông dành cho người đáng được cảm thông.
Những kẻ không biết cảm thông cho hoàn cảnh người khác, có tâm địa độc ác, không còn nhân tính, và xem thường mạng sống người khác, nên bị người đời mắng là “đồ súc vật” bởi vì các hành động đó. Là con dân Chúa, chúng ta không thể mắng con người là “súc vật” cho dù họ tệ cỡ nào. Ngoài ra, lời mắng nặng nề này có thể không công bằng đối với loài vật bởi vì người ta đã có nhiều bằng chứng, loài động vật hoang dã và cầm thú cũng có sự cảm thông nhau. Loài vật chỉ tranh đấu để bảo vệ con mình, lãnh thổ, hay bảo vệ miếng ăn, nhưng chúng không có khả năng triệt hạ đồng loại một cách hàng loạt giống như loài người.
Khi đứng trước một trường hợp thương tâm nào đó, một người bình thường có lòng trắc ẩn đều tỏ lòng quan tâm. Bất cứ ai dửng dưng trước nỗi khổ đau và tiếng rên siết của đồng lọai, hay người cùng chủng tộc, đó là bất thường. Những người như thế cho phép thiên hạ nghi ngờ về nhân cách của họ cho dù họ ở vị trí nào trong xã hội.
Nếu tôi nhận mình là con dân Chúa, mà tôi lại không có một lời nói hay một hành động góp phần cho việc giảm thiểu nỗi khổ đau của người khác, hoặc chủ trương làm thinh trước điều quấy để được yên thân, tôi cần xét lại vị trí “con dân Chúa” của chính mình.
Thánh Kinh Tân Ước, sách Lu-ca 10:25-37 có chép về ý niệm con người phải “Hết lòng, hết linh hồn, hết sức, hết trí mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời và yêu người lân cận như mình”. Trong đoạn Thánh Kinh này, con người đã được Đức Chúa Jesus dạy về lòng thương xót dành cho nhau qua câu truyện người Sa-ma-ri nhơn lành. Ngài đã khuyến cáo con người phải làm giống như vậy.
Liên quan đến tình yêu thương, khi đứng trước một hình ảnh thương tâm hoặc đau buồn của người khác, con dân Chúa cần có hành động chia sẻ hay cảm thông cho sự khổ đau của họ và cầu nguyện cho họ. Chúng ta không thể tổ chức tiệc tùng, vui hưởng vật chất, khoe khoang hạnh phúc, và “ơn phước Chúa” dành cho mình trước sự khổ đau của những người xung quanh chúng ta. Khi thiên hạ vui cười, mình tỏ ra nghiêm nghị, không muốn hòa nhập với người ta vì ngại mất tính “thiêng liêng” cũng không sao; nhưng khi người ta đang khóc than, mà mình lại tiệc tùng vui vẻ, thật là khó coi. Người ta đang đau khổ, tuyệt vọng mà mình lại muốn chứng tỏ là người có phước thay vì an ủi và hỗ trợ họ, thật là kỳ quặc. Người ta đang đang đói khổ, rét mướt, mình không hết lòng cứu giúp mà lại còn khoe sự hưng thịnh hay giàu có, như thể “ơn phước Chúa”, không xứng hợp một chút nào cả. Trong khi bao người đang sống trong cảnh “màn trời chiếu đất” hoặc đang sống lê la trên các đường phố, mình không có những nỗ lực cứu giúp mà cứ lo tổ chức tiệc Mừng Chúa Giáng Sinh, tiệc Tết Tây, tiệc Tết Ta một cách rình rang và tốn kém, hết sức phản Thánh Kinh. Thực tế, Thánh Kinh chép lời phán của Đức Chúa Jesus dạy là con dân Chúa phải giảng và kỷ niệm về sự chết và sống lại của Chúa trong tinh thần, “Hãy làm điều này để nhớ ta” (1 Cô-rinh-tô 11:23-26).
Tổ chức ngày lễ Mừng Chúa Giáng Sinh, không gì sai, nhưng tổ chức một cách rình rang và tốn kém như đã nói là ý con người chứ không phải ý Chúa. Nói một cách khác, người ta không thể mừng ngày Đức Chúa Jesus Giáng Sinh bằng thái độ dửng dưng trước nỗi khổ đau của người khác.
Nếu tôi nhận mình là con dân Chúa, tôi giảng về Nước Trời, tôi nói về tình yêu thương của Chúa mà tôi lại thờ ơ trước sự bất hạnh của người khác, chính tôi đã quên lời phán này của Đức Chúa Jesus, “Vì ta đã đói, các ngươi không cho ăn; ta khát, các ngươi không cho uống; ta là khách lạ, các ngươi không tiếp rước; ta trần truồng, các ngươi không mặc cho ta; ta đau và bị tù, các ngươi không thăm viếng… Quả thật, ta nói cùng các ngươi, hễ các ngươi không làm việc đó cho một người trong những người rất hèn mọn nầy, ấy là các ngươi cũng không làm cho ta nữa.” (Ma-thi-ơ 25:35-46).
Nếu tôi chứng kiến người hiền lương bị đàn áp, bị hà hiếp, hoặc người thấp cổ bé miệng bị ngược đãi, nhưng vì kẻ gian hung hãn và tàn bạo quá nên tôi không dám bênh vực họ, người ta có thể hiểu được. Tuy nhiên, nếu tôi dở giọng thiêng liêng để nói, “Tôi là người Tin Lành hay tôi là người Công Giáo nên không làm chính trị”, chính tôi là một tên hèn trong vỏ bọc thiêng liêng. Tôi đã bóp méo lời Chúa và xuyên tạc Thánh Kinh. Thánh Kinh chép, “Hãy mở miệng bênh vực người câm, Và biện hộ cho những người bị ruồng bỏ” (Châm Ngôn 31:8).
Nếu tôi chứng kiến hay có bằng chứng bọn côn đồ của các chế độ độc tài gian ác đàn áp, giết hại anh chị em cùng đức tin với mình, hay những người dân vô tội khác mà tôi lại ngoảnh mặt làm ngơ, tôi không xứng đáng là con dân Chúa. Đây là lời dạy của Thánh Kinh, “Hãy nhớ những người mắc vòng xiềng xích, như mình cùng phải xiềng xích với họ, lại cũng hãy nhớ những người bị ngược đãi, vì mình cũng có thân thể giống như họ” (Hê-bơ-rơ 13:3).
Thánh Kinh Cựu Ước, sách Châm-ngôn 21:13 chép, “Ai bưng tai không khứng nghe tiếng kêu la của người nghèo khổ, Người đó cũng sẽ kêu la mà sẽ chẳng có ai đáp lại.” Mỗi khi nhớ lời khuyến cáo này, tôi rất thận trọng về cách sống của mình. Nếu tôi chủ trương làm thinh trước điều quấy, tôi bưng tai, bịt mắt trước tiếng rên siết của người khác, chắc chắn tôi sẽ gặp sự bất công, tôi sẽ gặp hoạn nạn, và tôi sẽ rên siết, nhưng người khác cũng sẽ làm thinh và bưng tai bịt mắt trước tiếng rên siết của tôi. Đó là hậu quả tất nhiên của sự thờ ơ hay phớt lờ của tôi trước sự bất công hay nỗi khổ đau của người khác. Hãy đọc câu truyện dụ ngôn, “Cái Bẫy Chuột” (*)
Kết luận
Đức Chúa Jesus từng phán, “Nếu các ngươi yêu nhau, thì ấy là tại điều đó mà thiên hạ sẽ nhận biết các ngươi là môn đồ ta” (Giăng 13:35). Nếu đời sống của tôi không có tình yêu thương, tôi thản nhiên trước nỗi khổ đau của người khác như đã nói, tôi không đủ tư cách để dạy hay giảng về tình yêu thương của Chúa. Nếu tôi nhận tôi là người có Chúa, có đạo; dứt khoát, tôi không thể có tâm địa hay đời sống như những kẻ vô đạo. Nếu tôi tự hào về thành tích đạo đức của mình mà tôi lại vui khi người ta khóc, tôi chẳng có lòng nhân hay tình yêu thương gì ráo. Với cách sống như thế, tôi chỉ là tên đạo đức giả, hoặc tôi chỉ là loại Cơ Đốc Nhân giả hiệu, là CINO (Christian In Name Only).
Huỳnh Quốc Bình
Chương Trình Giảng Luận “Đời Sống An Bình”
http://www.huynhquocbinh.net
Ghi chú: (*) Câu truyện dụ ngôn, “Cái Bẫy Chuột)
https://huynhquocbinh.net/2025/12/04/doc-truyen-cai-bay-chuot/

Một con Chuột nhìn qua vết nứt ở vách tường và trông thấy bác nông dân cùng với vợ đang mở một cái hộp. Nó nghĩ thầm có lẽ là có đồ ăn gì trong hộp. Nhưng liền sau đó, con Chuột hốt hoảng khi phát hiện ra trong hộp có một cái bẫy Chuột. Chú ta bèn chạy ra ngoài vườn và la toáng lên:
– Có một cái bẫy Chuột trong nhà! Có một cái bẫy Chuột trong nhà!
Chị Gà Mái đang bới đất gần đó nghe thấy thế, ngẩng đầu lên và nói:
– Này Chuột, đây quả là mối lo ngại ghê gớm đối với anh. Nhưng nó chẳng có phiền hà gì với tôi. Tôi không thể nào bị vướng vào cái bẫy chuột.
Chuột bèn quay sang nói với Lợn:
– Anh Lợn ơi, có một cái bẫy Chuột trong nhà.
Anh Lợn ủn ỉn có vẻ thông cảm, trả lời:
– Tôi rất lấy làm tiếc cho cậu. Tôi chả làm được gì. Nhưng tôi sẽ cầu nguyện cho cậu không bị vướng vào bẫy.
Nghe thấy thế, Chuột hớt hải chạy đến bên bác Bò đang nhai cỏ gần đó. Nó kêu lên:
– Bác Bò, bác Bò! Có một cái bẫy Chuột trong nhà!
Bác Bò vừa nhai cỏ, vừa từ tốn trấn an:
– Bác rất hiểu sự lo âu của cháu, nhưng bác cũng chẳng giúp được gì!
Chuột chán nản lẳng lặng đi vào nhà, lòng buồn thiu, một mình phải đối phó với cái bẫy Chuột tàn nhẫn của bác nông dân.
Thế rồi, một đêm kia, có một tiếng động vang lên trong nhà, dường như đó là tiếng bẫy xập. Vợ của bác nông dân vội chạy tới để xem có bắt được con Chuột nào không.
Trong đêm tối loạng choạng, bà vợ bác nông dân đã bị con Rắn độc cắn vào chân khi bà mon men tới gần cái bẫy. Thì ra, cái bẫy đã xập vào đuôi của một con Rắn.
Bác nông dân vội vàng chở vợ vào nhà thương ở trên quận. Khi trở về nhà, bà vợ bác bị lên cơn sốt. Bác nông dân nhớ là ăn cháo có thể làm giảm cơn sốt, vì thế bác đã chạy ra vườn bắt chị Gà Mái cắt tiết, làm thịt để nấu cháo cho vợ ăn.
Thế nhưng, bệnh tình của vợ bác vẫn không giảm chút nào. Bạn bè và hàng xóm nghe tin tới hỏi thăm. Để thiết đãi họ, bác nông dân đã chọc tiết anh Lợn.
Sau nhiều ngày chống chọi với cơn bệnh, vợ bác nông dân qua đời. Vì họ hàng thân thuộc đến đưa đám rất đông, bác nông dân phải mổ thịt bác Bò để có đủ thức ăn đãi khác.
Bài học rút ra
Sự thờ ơ và vô tâm:
Khi Chuột cảnh báo bẫy, Gà, Lợn, Bò đều nghĩ không liên quan đến mình. Sự vô tâm này khiến Chuột đơn độc.
Đừng thờ ơ với khó khăn của người khác. Sự vô cảm có thể khiến ta bỏ lỡ cơ hội giúp đỡ và tự gánh hậu quả.
Hệ quả không lường trước:
Bẫy chuột tưởng nhỏ nhưng bắt Rắn, Rắn cắn vợ nông dân, vợ ốm, Gà bị giết. Vợ chết, Lợn bị giết. Đám tang, Bò bị giết. Một việc nhỏ đã kéo theo bi kịch cho tất cả vì sự thờ ơ.
Mọi thứ đều liên quan. Vấn đề của một người có thể ảnh hưởng đến nhiều người khác. Hãy nhìn toàn diện và hiểu rằng hành động của ta có thể có hậu quả bất ngờ.
Tầm quan trọng của sự giúp đỡ và đoàn kết:
Nếu Gà, Lợn, Bò cùng Chuột giải quyết bẫy ngay từ đầu, bi kịch đã không xảy ra. Thiếu đoàn kết khiến tất cả phải trả giá đắt.
Khi khó khăn, giúp đỡ lẫn nhau và đoàn kết là rất quan trọng. Cùng nhau, ta có thể vượt qua thử thách và tránh hậu quả đáng tiếc.
Nguồn: Sưu tầm trên Internet
Bài giảng 25 phút St.
Đề tài: Tạ Ơn Chúa Cho Đời Này!
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình
Xin quý vị vui lòng giúp quảng bá chương trình giảng luận này đến nhiều người khác.
Nếu có ai muốn tâm tình, thắc mắc, kể cả phản bác những lời lẽ trong bài giảng này, xin vui lòng liên lạc:
(503) 568-8905
Email: doisonganbinh@yahoo.com
Bài giảng 25 phút (St)
Đề tài: Tạ Ơn Trời Cảm Ơn Người
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình
Xin quý vị vui lòng giúp quảng bá chương trình giảng luận này đến nhiều người khác.
Nếu có ai muốn tâm tình, thắc mắc, kể cả phản bác những lời lẽ trong bài giảng này, xin vui lòng liên lạc:
(503) 568-8905
Email: doisonganbinh@yahoo.com
Bài giảng 25 phút
Đề tài: Giảng Lẽ Đạo và Nghe Lẽ Đạo
Giảng luận: Huỳnh Quốc Bình
Xin quý vị vui lòng giúp quảng bá chương trình giảng luận này đến nhiều người khác.
Nếu có ai muốn tâm tình, thắc mắc, kể cả phản bác những lời lẽ trong bài giảng này, xin vui lòng liên lạc:
(503) 568-8905
Email: doisonganbinh@yahoo.com